Nhiếp Nhiên vừa nói thế, đám cướp biển đã lập tức vui mừng, chúng tưởng rằng cô đã bị thuyết phục.
Chỉ có Cửu Miêu là khẽ cau mày lại.
Cô ta luôn cảm thấy Diệp Nhiễm không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy.
Mấy người trong vũng bùn nghe thấy cô nói như vậy cũng ngẩn ra.
Buông tay?
Đây là ý gì?
Từ bỏ cứu viện à?
Mặc dù trong lòng bọn họ không hiểu, nhưng lời của đồng đội đều đáng được tín nhiệm nên vẫn buông tay ra.
Nhiếp Nhiên thấy hành động của bọn họ, than thầm ở đáy lòng.
Đúng là ngu xuẩn mà!
Ngay cả một câu chất vấn cũng không có, không hiểu bọn họ lấy tín nhiệm ở đâu ra.
Nhìn bọn họ ngoan ngoãn chìm ở trong vũng bùn, cuối cùng Nhiếp Nhiên nói: “Cứu từng người một, bắt đầu từ người cuối cùng.”. ngôn tình hay
Nghe cô nói xong, những binh lính đội 1 không hề phản bác, lập tức triển khai hành động.
“Trương Tiểu Vĩ, cậu ở cuối cùng, cậu lên trước đi.”
“Vương Dương thứ hai.”
“Phạm Huy cậu thứ ba.”
Bọn họ ở trong vũng bùn sắp xếp thứ tự được cứu viện đâu vào đấy.
Còn đám cướp biển ở trên bờ thì lại ngây ra tại chỗ.
Không phải buông tay sao?
Sao lại cứu từng người một?
Sao cô Diệp lại nói chuyện kiểu nhát gừng thế chứ!
Không đợi bọn chúng lên tiếng, Nhiếp Nhiên đã quét ánh mắt lạnh lùng qua từng tên, “Còn không mau cứu đi? Có ý kiến với lời tôi nói à?”
Đám người kia khiếp sợ, lập tức nuốt lại lời xuống.
Sao bọn chúng dám có ý kiến với cô chứ?
Trừ khi bọn chúng chê mình sống quá lâu.
Bọn chúng lại cầm dây thừng lên bắt đầu kéo từng người một.
Kéo cả đám thì khó chứ một người thì dễ như trở bàn tay, nhưng dễ quá thì lại phát sinh vấn đề.
Kế hoạch ban đầu là kéo tất cả đám lính lên, sau đó đánh ngất toàn bộ rồi kéo đi. Bây giờ kéo từng người lên một thì đánh ngất kiểu gì.
Vì thế, Nhiếp Nhiên đành phải mạo hiểm vì mình nhất thời mềm lòng, nhanh chóng kéo những người đó lên, sau đó bảo đám cướp biển kia cúi đầu, đề phòng bị phát hiện.
Nhưng cũng may đám người kia lên bờ rồi không quan tâm đến việc nghỉ ngơi, tự động đi tới phía sau hỗ trợ kéo dây, căn bản không nhìn mặt bọn họ.
Cho tới khi người cuối cùng được cứu lên, bọn họ cũng không phát hiện ra chiến hữu đồng tâm hiệp lực bên cạnh bọn họ thật ra là đám cướp biển đóng giả, chỉ than thở.
“Cuối cùng các cậu cũng đến rồi, tôi còn tưởng là các cậu chỉ nhớ cứu người của đội 2 mà quên mất mấy người chúng tôi.”
Ai cũng vặn quần áo của mình, vắt khô nước bùn trên quần áo, lại giũ hết toàn bộ bùn xuống.
“Đúng vậy. Vừa rồi ở trong bộ đàm nghe nói không có tin tức của đội 2, làm chúng tôi hết hồn, còn tưởng rằng bọn họ vì cứu chúng tôi mà bị rơi hết vào trong vũng bùn.”
“Đúng vậy, địa hình nơi này quá hiểm yếu, mà vẫn chỉ là vòng ngoài, nếu thật sự tiến vào trung tâm hòn đảo này, chỉ sợ không dễ dàng như vậy, chẳng trách đám người kia chọn ẩn nấp ở đây.”
“Đội tôi và đội 2 rà soát lâu như vậy nhưng vẫn không biết bọn chúng trốn ở cái góc nào trên hòn đảo này.”
Bọn họ chỉ mải cúi đầu nói chuyện mà không chú ý tới những người gọi là “chiến hữu” kia đang từng bước đến gần, chờ cơ hội ra tay với bọn họ.
Chương 1529.2TOÀN BỘ ĐỀU MẤT LIÊN LẠC? CHUYỆN GÌ THẾ NÀY!Lúc Nhiếp Nhiên định đánh ngất binh lính đứng gần mình nhất, đột nhiên một người ngẩng đầu lên hỏi: “Đúng rồi, nhắc đến đội 2, sao không thấy đội 2 đâu cả thế?”
Nhiếp Nhiên không thể không dừng lại.
Cô chưa kịp nói thì đã nghe thấy một binh lính cướp lời: “Chắc là ở tại chỗ rồi, bọn họ bị vùi ở chỗ đó, chắc chắn lúc lên cũng không còn sức nữa.”
Người đặt câu hỏi cảm thấy có lý, gật đầu nói: “Cậu nói cũng đúng.”
Nhiếp Nhiên lập tức đưa mắt ra hiệu cho Cửu Miêu và Phó lão đại ở bên cạnh, sau đó đánh mạnh xuống gáy binh lính ở trước mặt kia.
Người kia không hề phòng bị ngã xuống tại chỗ.
Hai người bên cạnh thấy cảnh này, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, “Cậu...”
Nhưng còn chưa nói xong, Cửu Miêu và Phó lão đại đã đồng thời ra tay đánh ngất họ.
Trong mấy giây đó, những binh lính khác cũng bị đám cướp biển còn lại nhanh nhẹn đánh ngất hết.
Phó lão đại cười ha hả hỏi Nhiếp Nhiên: “Cô Diệp, có phải bây giờ chúng ta sẽ đưa bọn chúng về đảo không?”
Bây giờ hắn càng lúc càng vui mừng vì lúc đầu mình đã thỉnh cầu Hoắc Hoành phái Diệp Nhiễm đến.
Cô gái này chính là một bảo bối.
Chỉ trong thời gian ngắn, bọn chúng từ trốn chui trốn lủi trong hang, nay đã giành quyền chủ động, liên tiếp đánh bại ba đội lính.
Thật sự đã quá lâu không mở mày mở mặt như vậy rồi.
Đám cướp biển bên cạnh lột sạch đám người kia không còn gì, cũng liên tục gật đầu phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, giải quyết hết những tên này rồi, chúng ta cũng nên trở về thôi.”
Nhiếp Nhiên ngồi xổm xuống, thu thập toàn bộ bộ đàm của bọn họ.
Cô nghịch những cái bộ đàm kia, hờ hững trả lời: “Những tên này chỉ bị đánh ngất thôi, nếu đưa bọn chúng về, đến lúc đó chỉ cần một tên trốn ra được, đảo chủ của chúng ta sẽ bị lộ.”
Nụ cười trên môi Phó lão đại tắt lịm. “Vậy phải làm thế nào?”
Nhiếp Nhiên tiện tay tắt những cái bộ đàm kia đi rồi chỉ những người đó, “Cứ trói chặt những tên này lại trước đã, đừng để cho bọn chúng chạy mất.”
Nói xong cô đi ra ngoài.
Đám cướp biển nghe cô phân phó xong lập tức bắt đầu thu dọn “chiến trường”.
Mà ở trên chiếc thuyền quân đội, anh lính nhìn thấy tín hiệu bộ đàm của đội 3 lần lượt bị tắt, lập tức cảm thấy không ổn.
Anh ta cầm bộ đàm lên gọi người đầu kia: “Thành viên đội 3, có phải đã bắt đầu thực hiện hành động cứu viện rồi không?”
“...”
“Thành viên đội 3, nghe thấy xin trả lời.”
“...”
“Đội 3!?”
“...”
Cho dù anh lính kia gọi thế nào cũng không có âm thanh hồi đáp, chỉ có những chiếc đèn tín hiệu rủ nhau vụt tắt.
Nhiếp Thành Thắng đứng ở cách đó không xa nghe thấy tiếng anh ta, không nhịn được trầm giọng hỏi: “Đội thứ 3 cũng không trả lời à?”
Binh lính kia vội vàng đứng lên, căng thẳng trả lời: “Đúng vậy sư đoàn trưởng. Bây giờ toàn bộ đội thứ 3 cũng mất liên lạc rồi, hơn nữa ngay cả hệ thống định vị GPS của đội 2 cũng bị tắt.”
Hai đội đều mất liên lạc?
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra!
Chương 1529.3TOÀN BỘ ĐỀU MẤT LIÊN LẠC? CHUYỆN GÌ THẾ NÀY!Nhiếp Thành Thắng suy nghĩ một lát, cuối cùng ra lệnh: “Lập tức liên lạc với người của đội 1, đồng thời xác định chính xác vị trí của người đội 1, sau đó phái một đội nữa xuất phát theo hướng Tây Bắc, tìm đội 2, đội 3 và cứu viện đội 1.”
“Rõ!”
Bây giờ đã không phải là lúc truy cứu những người phi pháp kia nữa, mà trước hết phải tìm được toàn bộ đội ngũ mất liên lạc mới được!
Huống hồ ông ta đã phái người bao vây toàn bộ những nơi quan trọng trên hòn đảo này rồi, bọn chúng có mọc cánh cũng không bay ra được.
Nhưng ngay lúc anh lính kia định xác định vị trí, đột nhiên tín hiệu bộ đàm cùng với hệ thống định vị của đội 1 cũng bị tắt hết toàn bộ, anh ta cuống cuồng hô lên: “Sư đoàn trưởng, bây giờ đội 1 cũng mất tín hiệu rồi!”
Mặt Nhiếp Thành Thắng lập tức biến sắc, “Cái gì?!”
Ông ta không để ý đến thân phận sư đoàn trưởng của mình, nhào qua kiểm tra nguồn tín hiệu trên màn hình.
Quả nhiên tất cả đèn đều đã tắt.
Tại sao lại như vậy?!
Chẳng lẽ đám người kia bởi vì mãi không được cứu viện, đã...
Nhiếp Thành Thắng không dám tưởng tượng.
Chỉ là một lần cứu viện đơn giản mà thôi, sao ba đội lại mất liên lạc toàn bộ thế này?
Nhiếp Thành Thắng từng chỉ huy nhiều lần diễn tập và thực chiến như vậy, từ trước đến nay chưa bao giờ gặp phải tình trạng toàn bộ đội ngũ phái ra ngoài lần lượt mất liên lạc như thế này.
Điều này làm cho ông ta thoáng ngây ngẩn.
“Sư đoàn trưởng, chúng ta phải làm thế nào?”
“Sư đoàn trưởng, chúng ta có cần phải lập tức báo cáo cho người phía trên, yêu cầu tiếp viện không?”
“Sư đoàn trưởng, có cần phái thêm
người lên đảo lục soát đám người phi pháp kia không?”
“...”
Những câu hỏi ùn ùn kéo đến khiến đầu óc Nhiếp Thành Thắng quay cuồng.
Cần báo cáo không?
Nếu như báo cáo, vậy mặt mũi sư đoàn trưởng của ông ta phải để vào đâu?
Lại còn xin cầu tiếp viện, vậy há chẳng phải là sau này Quân khu 2 sẽ bị nghi ngờ chất vấn à?
Nhưng nếu như ông ta lại tiếp tục tùy tiện đưa người vào, ngộ nhỡ cũng bị tổn thất giống như người của ba đội kia, vậy ông ta phải giải quyết như thế nào?
Bây giờ đội 1 đã không có vị trí cụ thể rồi, phạm vi hướng Tây Bắc lớn như vậy, quỷ mới biết đám người kia ở góc nào.
Nhiếp Thành Thắng lập tức cảm thấy ong cả đầu.
Ông ta sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, chân mày cau chặt lại.
Chỉ một lát sau, ông ta quyết định đánh cược thêm một lần nữa.
Nếu như cứ báo cáo lên trên như vậy, sau này ông ta sẽ không thể nào mà ngẩng đầu lên được.
“Bây giờ lập tức phái...”
Nhiếp Thành Thắng vừa định nói với mấy người đang đợi mệnh lệnh của mình thì thấy một binh lính đứng phắt lên khỏi ghế nói với ông ta: “Sư đoàn trưởng, có tín hiệu, có tín hiệu rồi! Một bộ đàm của đội 2 xuất hiện tín hiệu rồi!”
Anh ta kích động chỉ màn hình trên bàn điều khiển của mình.
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy thế, vội đi nhanh đến.
Trên màn hình chưa bật định vị GPS, nhưng đèn của bộ đàm đã sáng lên. Hơn nữa những tiếng rè rè của dòng điện cũng vang lên trong bộ đàm.
Nhiếp Thành Thắng cầm bộ đàm lên gọi vào bên trong: “Này này này, nghe thấy không? Nghe thấy tôi nói gì không?”
Nhưng trả lời ông ta chỉ có tiếng dòng điện rè rè rè.
Tín hiệu ở đầu kia rất không ổn định, đèn lúc sáng lúc tắt.
Chương 1529.4TOÀN BỘ ĐỀU MẤT LIÊN LẠC? CHUYỆN GÌ THẾ NÀY!Nhiếp Thành Thắng nhìn chằm chằm cái đèn kia, trong lòng cũng lên lên xuống xuống theo.
Qua một lúc, cuối cùng tiếng dòng điện bên kia biến mất.
Nhiếp Thành Thắng vội vàng hỏi lại lần nữa: “Đội 2, có nghe thấy tôi nói gì không? Nghe thấy xin trả lời!”
“Nghe thấy, hơn nữa nghe rất rõ.” Lúc này, trong bộ đàm truyền đến một giọng nữ kỳ quái.
Chuyện này làm đám lính ngẩn ra.
Con gái?
Trong đơn vị của bọn họ toàn là binh sĩ nam, sao lại truyền đến giọng con gái?
Thiết bị máy móc vốn nên là của quân đội bây giờ lại rơi vào trong tay một cô gái kỳ quái, chuyện này làm cho Nhiếp Thành Thắng căng thẳng, “Cô là ai?”
Đối phương cười khẽ một tiếng, trong giọng nói lộ ra vẻ nhàn nhã, “Tôi là ai rất quan trọng à? Bây giờ ông không nên lo lắng xem binh lính của mình đi đâu sao?”
Nhắc đến hai chữ binh lính, vẻ mặt Nhiếp Thành Thắng lập tức thay đổi, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: “Là cô! Cô đưa binh lính của tôi đi đâu rồi!”
Chẳng trách ba đội lại mất liên lạc toàn bộ.
Hóa ra là cô gái này gài bẫy bắt ba đội của ông ta.
Có điều chuyện này cũng khiến ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vẫn may, vẫn may là bị bắt, ít nhất bây giờ bọn họ vẫn tạm thời an toàn.
“Tôi cảnh cáo cô, mau giao bọn họ ra!”
Sự nghiêm nghị trong lời nói của ông ta hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng của đối phương một chút nào, cô chậm rãi khoan thai đáp, “Bọn họ hả, đang ngủ say rồi, tạm thời vẫn không giao ra được. Chờ chúng ta nói chuyện xong rồi, tôi sẽ giao người cho ông. Có điều đến lúc đó bọn họ an giấc không tỉnh cả đời hay là vui vẻ trở lại thì phải xem ý của ông thế nào.”
Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng khó coi tới cực điểm, “Cô có ý gì! Cô muốn làm gì bọn họ!”
“Ý của tôi là, nếu như ông khiến tôi không vui, tôi sẽ ném hết các binh lính của ông xuống biển cho cá mập ăn thịt.”
“Cô dám!” Nhiếp Thành Thắng nổi trận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi nói.
Người trong bộ đàm phì cười, “Ông đang uy hiếp tôi à? Có lẽ...” Giọng cô gái đột nhiên trầm xuống, mang theo vẻ lạnh lùng: “Tôi nên ném một người xuống cho ông xem mới có thể khiến ông tín phục.”
Người bên trong khoang thuyền lập tức trợn to mắt.
Lúc này Nhiếp Thành Thắng không có tiền đặt cược trong tay, theo bản năng buột miệng nói: “Không được!”
Sự sốt ruột và tâm trạng bất an của ông ta đã lộ hết ra từ hai chữ này.
Hình như rất hài lòng với biểu hiện của ông ta, người trong bộ đàm “ồ” lên một tiếng đầy ý tứ, “Thật kỳ lạ, tại sao tôi không thể ném người xuống? Bây giờ ông có tư cách gì ra lệnh cho tôi làm việc?”
Nhiếp Thành Thắng bị câu này của cô chặn họng.
Ông ta nắm chặt tay rồi lại buông ra mấy lần, kiềm chế lửa giận trong lòng, chất vấn từng chữ, “Rốt cuộc cô muốn làm gì! Cô có biết giết binh lính sẽ có hậu quả gì, sẽ phải trả cái giá gì không!”
“Dĩ nhiên tôi biết hậu quả và cái giá phải trả là gì, nhưng vấn đề là bây giờ là các người truy đuổi tôi không tha, vậy thì tôi có thể làm thế nào! Không nắm chắc tiền đặt cược để bảo vệ tính mạng này, tôi nghĩ hậu quả sẽ đến nhanh hơn.”
“Trên thuyền của các người có tiếng súng, chúng tôi chỉ thẩm tra theo pháp luật! Nhưng cô tùy ý giết hoặc tạm giam người của chúng tôi, đó là hành động phạm pháp!” Nhiếp Thành Thắng dùng giọng công việc nói chuyện, trong lời nói hoàn toàn thể hiện hình tượng cương trực công chính.
Đáng tiếc, hình như chiêu này đối với đối phương mà nói không có hiệu quả gì.
“Phạm pháp? Tức là bây giờ ông định đeo bám tôi đến cùng à?” Người kia cảm thán một tiếng, “Nếu đã như vậy, tôi vẫn nên xử lý những binh lính này rồi tìm cách khác thôi.”
Nói rồi cô làm ra vẻ gọi thuộc hạ, ra lệnh bọn chúng ném người xuống biển.
Nhiếp Thành Thắng nghe thấy cô ra lệnh, hình tượng nghiêm khắc vừa rồi lập tức tan thành mây khói, trong giọng nói mang theo sự cuống cuồng: “Không được! Tuyệt đối không được!”