“Cậu có ý gì?”
“Ý tôi là, ban đầu đối phương vốn đã muốn để sư đoàn trưởng đi đổi lấy các cậu, nhưng sư đoàn trưởng không đồng ý, thậm chí còn lập tổ đội định lên đảo tấn công, mà hình như cô gái kia nhìn ra sư đoàn trưởng định vứt bỏ các cậu, thế nên mới gài bẫy sư đoàn trưởng.”
Những người bị thương kia đều ngẩn ra.
Lên đảo tấn công?
Tức là định vứt bỏ bọn họ à?
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói vô cùng uy nghiêm, “Cô gái? Cô gái nào?”
Mọi người ngước mắt lên nhìn, lập tức đồng loạt đứng lên, lớn tiếng báo cáo: “Tham mưu trưởng!”
“Cậu nói cô gái nào!” Tham mưu trưởng vừa vặn đi ngang qua cửa nghe thấy lời bọn họ nói, không nhịn được đi vào.
“Chính là lão đại ngày đó đưa ra điều kiện với chúng ta qua máy bộ đàm.” Lính cần vụ kia cùng phòng với Lưu Đức, chỉ có điều anh ta là một lính cần vụ nhỏ, chuyên làm việc vặt, chỗ nào cần thì chạy đến chỗ đó.
Ngày đó Nhiếp Thành Thắng cầm máy bộ đàm nói chuyện với người kia, anh ta ở đó nghe được.
Sau đó bởi vì phòng điều trị cần người đi giúp đỡ nên anh ta mới bị điều tới nơi này.
Câu nói đương nhiên của anh ta khiến tham mưu trưởng lập tức cau mày lại, “Phó lão đại là nữ?”
Phó tham mưu trưởng ở bên cạnh lắc đầu, “Không phải, là nam.”
Lần này Vương Dương cũng thấy lạ, “Nam? Không đúng, lúc ấy người thiết lập bẫy bắt chúng ta rõ ràng là một cô gái, hơn nữa những tên cướp biển kia còn rất sợ cô ta, chẳng lẽ cô ta không phải là lão đại à?”
“Đúng vậy, lúc ấy người bắt tôi và Lưu Hồng Văn là cô gái đó, bọn chúng còn gọi cô ta là cô Diệp gì đó.”
Phó lão đại, cô Diệp.
Tên của hai người kia khiến vẻ mặt tham mưu trưởng và các trưởng quan sau lưng đều nặng nề.
Phó tham mưu trưởng suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy hơi kỳ quái, “Nếu nói như vậy, Phó lão đại đó thật sự là có vấn đề. Hôm qua mới nói là một trăm triệu xong, hôm nay đưa tiền đến hắn lại chẳng thèm nhìn, trở mặt nói muốn hai trăm triệu. Cảm giác giống như là được dặn dò rồi vậy.”
Lần này mọi người đều cảm nhận được chuyện này có điều bất thường.
Tham mưu trưởng im lặng một lát mới trầm giọng nói, “Xem ra cô gái này mới là điểm then chốt.”
Sau đó, ông ta ra lệnh cho người phía sau: “Lập tức nghĩ cách liên lạc với cô ta một lần! Tôi muốn đích thân nói chuyện với cô ta!”
“Rõ!” Một binh lính sau lưng lập tức đáp, rồi nhanh chóng đi đến phòng thông tin ở cuối hành lang.
Đến khi kết nối được với Nhiếp Nhiên thì đã là buổi trưa rồi.
Nhiếp Nhiên đã thăm dò xong kho vũ khí đạn dược quan trọng nhất ở trên đảo, cho nên cô quyết định ở luôn trên hòn đảo phía sau để thuận tiện đàm phán.
Lúc đó, cô đang gặm cái lương khô vơ vét được từ trên người Ngô Sướng.
So với đồ ăn của đám cướp biển này, nói thật cô muốn tin tưởng đồ của quân đội hơn.
Tin tưởng...
Trước kia cô luôn kìm nén vì sợ thay đổi rồi tất cả sẽ bị phá vỡ, nhưng sau khi gặp Hoắc Hoành, cô mới phát hiện ra thay đổi thật ra cũng không tệ như cô tưởng.
Chương 1540.2CÔ GÁI NÀY LÀ ĐIỂM THEN CHỐT!“Cô Diệp, cô Diệp!” Nhiếp Nhiên đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình bị một tiếng gọi cắt ngang. Cô quay đầu lại nhìn, thấy Phó lão đại chạy từ phía xa đến, nói: “Người bên kia chỉ rõ muốn nói chuyện với cô.”
“Với tôi?” Nhiếp Nhiên đứng lên, mặc dù giọng vẫn bình tĩnh như cũ nhưng đáy mắt lại hiện lên vẻ cấp bách, “Đối phương là ai?”
“Là chỉ huy cao nhất của bọn chúng, tham mưu trưởng.”
Đáy mắt Nhiếp Nhiên thoáng qua vẻ mất mát, nhưng cô nhanh chóng nhướng mày lên.
Sao tham mưu trưởng của bọn họ lại chỉ đích danh muốn tìm mình?
Không phải là nên tìm Phó lão đại à?
Xem ra hình như bọn họ biết cái gì đó rồi.
Nhiếp Nhiên đi theo Phó lão đại tới cạnh bàn máy bộ đàm, cô ấn nút nói chuyện, “Có chuyện gì?”
Tham mưu trưởng ở đầu bên kia, thấy đèn sáng kèm theo một giọng nữ truyền đến, ông ta thoáng nghi ngờ hỏi: “Cô là... cô Diệp?”
“Đúng vậy, không biết tham mưu trưởng có gì chỉ bảo?” Sau khi xác nhận đối phương không phải người quen, Nhiếp Nhiên thản nhiên trả lời.
“Tôi chỉ muốn chắc chắn liệu hai trăm triệu có thật sự khiến cô Diệp thỏa mãn không?”
Nhiếp Nhiên tựa lưng vào ghế, trong giọng nói lộ ra ý cười khẽ, “Ồ? Nghe ý của tham mưu trưởng là, nếu như tôi không thỏa mãn, tham mưu trưởng sẽ định tự động tăng giá lên ba trăm triệu à?”
“Tôi nghĩ cho dù tôi đưa cô một tỉ, chắc là cũng không đủ đâu.”
“Tham mưu trưởng quá coi trọng tôi rồi, tôi chỉ là một cô gái, khẩu vị đâu có lớn như vậy. Cho dù có lớn như vậy, tôi cũng không dám nuốt, tôi sợ tiêu hóa không tốt, cuối cùng còn phải đền bằng mạng của mình.”
“Hóa ra cô Diệp là người làm việc thận trọng như vậy.”
Trong lời nói của tham mưu trưởng đầy thâm ý, rất rõ ràng đang nói với cô, bọn họ đã biết cô mới là người đứng phía sau rồi.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Một lúc sau, Nhiếp Nhiên mới cười nói: “Cẩn thận không thừa, không phải sao? Tham mưu trưởng.”
Nếu đã xác định được người đứng phía sau rồi, tham mưu trưởng không vòng vo nữa mà dứt khoát nói thẳng, “Vậy không bằng cô Diệp đi thẳng vào vấn đề đi, rốt cuộc cô muốn cái gì?”
Nhiếp Nhiên trả lời như lẽ đương nhiên, “Tôi muốn tiền và đồ đạc.”
Tham mưu trưởng cau mày lại, câu này rõ ràng là đang vòng vo với bọn họ, nhưng ông ta lại không thể không đáp lại, “Cô muốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu đồ đạc?”
Nhiếp Nhiên khẽ mỉm cười, thờ ơ nói: “Không phải tôi nói rồi sao, ba trăm triệu, còn đồ đạc thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”
Tham mưu trưởng dừng một lát mới lên tiếng: “Thứ cô muốn không phải là tiền nhỉ?”
“Vậy tôi muốn cái gì?”
“Cô muốn thời gian.”
“Sao tôi lại không hiểu ông đang nói gì thế?”
“Cô căn bản là đang kéo dài thời gian với chúng tôi!”
Ông ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, ban đầu ông ta cũng cho là cô gái này muốn cố ý làm khó bọn họ. Nhưng nhiều lần rồi, ông ta cảm thấy hình như không đúng lắm.
Cướp biển bình thường đưa ra một con số, lấy được tiền rồi sẽ chạy.
Nhưng những tên cướp biển này lại toàn
làm ngược lại, không chỉ không chạy mà còn không ngừng tăng giá, mỗi ngày tăng một giá, chính là muốn coi bọn họ như trẻ con.
Nhiếp Nhiên cười cảm thán, “Bị ông phát hiện rồi, tham mưu trưởng không hổ là tham mưu trưởng, quả là khác biệt.”
Lời khen ngợi của cô chỉ khiến tham mưu trưởng sầm mặt xuống, “Tại sao cô phải kéo dài thời gian, rốt cuộc cô muốn làm gì!”
Chương 1540.3CÔ GÁI NÀY LÀ ĐIỂM THEN CHỐT!Đối mặt với sự tức giận của đối phương, nụ cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên cũng từ từ cứng lại, một lúc sau cô mới không tự chủ được thấp giọng lẩm bẩm, “Ai biết, tôi cũng không biết mình muốn làm gì...”
Cô nói quá bé khiến đối phương không nghe rõ.
Tham mưu trưởng cho là cô khiêu khích uy hiếp nên cũng nói thẳng: “Cô cố ý kéo dài thời gian như vậy, có phải là người của chúng tôi xảy ra chuyện rồi không!”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của mình, nghe thấy ông ta nói lời này, cô không nhịn được lập tức bật cười, “Hóa ra ông lo lắng cái này à? Thế này đi, ngày mai mang ba trăm triệu qua đây, nói không chừng nhân lúc tâm trạng tôi tốt, có thể tôi sẽ để các người gặp ông ta một lần.”
Cô đột nhiên đổi tính dễ nói chuyện như vậy lại làm cho tham mưu trưởng kia ngẩn ra.
Đợi ông ta hoàn hồn lại, nguồn điện trên máy bộ đàm đã bị tắt.
Mấy sĩ quan cấp cao luôn đứng ở bên cạnh thi nhau mở miệng.
“Tham mưu trưởng, cô gái này căn bản đang đùa giỡn chúng ta!”
“Cô ta đây là đang khiêu khích.”
“Tham mưu trưởng! Chúng ta không thể nghe lời cô ta được!”
Mặc kệ những lời đề nghị ầm ĩ bên tai, tham mưu trưởng chỉ nhìn chằm chằm cái máy bộ đàm trong tay, cuối cùng nói: “Đi điều thêm hai trăm triệu nữa qua đây.”
Mọi người giật mình, nhao nhao phản đối, “Tham mưu trưởng!”
Nhưng tham mưu trưởng vẫn kiên trì như cũ, “Còn không mau đi đi!”
Nếu cô gái kia đã nói ngày mai có thể để cho bọn họ gặp Nhiếp Thành Thắng một lần, vậy thì ông ta nhịn thêm một lần nữa là được rồi.
Ít nhất bây giờ vẫn phải gặp được Nhiếp Thành Thắng mới được.
Ôm suy nghĩ như vậy, ông ta lại bảo phó tham mưu trưởng đi xin tiền, quay vòng hai trăm triệu, lại không thể chuyển tiền cũng không có cách nào viết séc, khổ sở những người trong ngân hàng kia đếm tiền đến nhũn cả tay.
Từng bọc tiền lớn được đưa lên xe chở tiền, sau đó lại đưa lên máy bay trực thăng, chuyển lên thuyền.
Lại là sáng sớm ngày hôm sau, sau khi trao đổi tin tức với Nhiếp Nhiên, phó tham mưu trưởng lại mang tiền lên đảo.
Nhiếp Nhiên đã đợi sẵn, lần này cô ngồi và Phó lão đại thì đứng ở bên cạnh.
Cô thấy phó tham mưu trưởng lên đảo rồi đi tới, không nhịn được cười nói: “Phó tham mưu trưởng lúc nào cũng đúng giờ.”
Hóa ra là cô ta!
Ngày hôm qua và ngày hôm kia cô gái này đều đứng ở sau lưng Phó lão đại, cúi thấp đầu, nhìn qua không đáng để cho người ta chú ý lắm.
Nhưng chính người dễ xem nhẹ như vậy, trên thực tế lại là người đứng đầu thật sự của bọn chúng.
Phó tham mưu trưởng chỉ tiền trên thuyền, “Ở đó có ba trăm triệu mà cô muốn.”
Sau đó Nhiếp Nhiên vẫy tay, ra hiệu cho những tên cướp biển kia chuyển từng túi tiền xuống.
Đến khi tiền để hết ở trước mặt Nhiếp Nhiên, cô mới khẽ mỉm cười, “Nhiều thật, bên trong không phải toàn là giấy trắng đấy chứ?”
Chỉ là một câu nói đùa thôi nhưng phó tham mưu trưởng lại không nén được tức giận, nghiêm giọng nói: “Nếu cô không tin, có thể kiểm tra từng tờ.”
Nhiếp Nhiên biết ông ta đang mỉa mai mình nhưng không hề tức giận, gật đầu nói: “Được, vậy ông kiểm tra từng tờ cho tôi đi.”
Sắc mặt phó tham mưu trưởng sầm xuống, “Là cô không tin chứ không phải là tôi không tin, tại sao tôi phải kiểm tra cho cô?”
“Không kiểm tra không cho gặp người.” Nhiếp Nhiên tốt bụng nhắc nhở một câu.
Lần này phó tham mưu trưởng sốt ruột hẳn, “Một người làm sao có thể kiểm tra hết ba trăm triệu được, rõ ràng là cô cố ý.”
Trong ngân hàng phải dùng đến mười mấy người mất hơn một ngày mới miễn cưỡng làm xong, bây giờ lại chỉ có một mình ông ta.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại bày ra dáng vẻ không liên quan đến mình, “Ông kiểm tra xong sẽ có cơ hội gặp người, nếu không thì miễn bàn.”
Sau đó cô dặn dò mấy tên cướp biển bên cạnh một câu, “Trông cho ông ta kiểm tra.”
Rồi cô đi vào trong, để lại một mình phó tham mưu trưởng ở tại chỗ.
Ông ta chỉ có thể nén giận, thuận tay lấy một bọc tiền, mở ra kiểm tra trước mặt đám cướp biển.
Tiền vốn đã buộc vào bị tháo tung hết ra, sau khi kiểm tra từng tờ lại buộc vào thành từng cọc.
Đến khi ông ta kiểm tra xong sáu túi tiền, mặt trời đã lặn rồi.