Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, chỉ vách đá nói: “Trực tiếp nhảy xuống.”
Cửu Miêu nghe ra sự đùa giỡn trong lời nói của cô, đáy mắt vốn gợn sóng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, “Tôi không tự sát.”
Sau đó, cô ta lại bắt đầu nhấc khẩu súng trong tay mình lên.
“Phía dưới là biển, tỷ lệ chết khi nhảy xuống biển cao hơn nhảy lầu nhỉ?”
“Vùng biển này có dòng chảy ngầm, nhảy xuống về cơ bản sẽ hết hy vọng.”
“Ồ? Cô hiểu rõ đấy nhỉ?”
“Không hiểu rõ làm sao trốn được?” Đã đến lúc này rồi, Cửu Miêu không hề có ý giấu giếm và kiêng dè nữa, buột miệng nói thẳng.
Nhiếp Nhiên thấy cô ta lau ống súng, kiểm tra nòng súng và từng viên đạn thì cười hỏi: “Hối hận chưa?”
“Hối hận cái gì?”
“Hối hận lúc đầu cứ muốn tới nơi này làm việc. À mà thôi, hình như tôi hỏi thừa rồi, nếu cô đã muốn trốn ra ngoài, tôi nghĩ chắc là vô cùng hối hận nhỉ?”
Cửu Miêu mới vừa nghĩ xong lý do, còn chưa kịp nói gì đã bị Nhiếp Nhiên cướp lời như vậy, cho dù đang lạnh nhạt cũng đột nhiên sinh ra mấy phần tức giận, giọng cô ta u ám: “Bây giờ rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Nhiếp Nhiên tựa vào tảng đá, lắc đầu cảm thán: “Không biết, hoặc là đánh đến chết, hoặc là đầu hàng.”
Cửu Miêu khẽ cau mày lại, “Tôi không tin cô không có cách nào khác.”
Nhiếp Nhiên hơi nhếch miệng lên, “Cô coi trọng tôi như vậy à? Nhưng lần này có lẽ là cô phải thất vọng rồi.”
“Không thể nào, cô tuyệt đối sẽ chừa lại một đường lui cho mình.” Cửu Miêu nói chắc chắn.
“Tìm rồi đó.” Nhiếp Nhiên lại chỉ vách đá, “Nhảy xuống biển đó, nhưng cô nói có dòng chảy ngầm, nên hết đường lui rồi.”
“...” Cửu Miêu hoàn toàn cạn lời.
Nửa tiếng sau, phía xa truyền đến tiếng đội trưởng Lưu, “Cô Diệp, tham mưu trưởng của chúng tôi muốn nói chuyện qua bộ đàm với cô.”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên gào lại, “Nói với ông ta, bản tiểu thư bây giờ không rảnh chơi trò chữ nghĩa với ông ta, bảo ông ta ra chỗ mát mà chơi.”
Nhưng đối phương vẫn kiên trì, dùng loa hướng dí vào bộ đàm, chẳng mấy chốc, giọng tham mưu trưởng đã vang lên, “Cô Diệp, chúng ta nói chuyện chút đi. Cô liều đánh đến chết như vậy, đến cuối cùng người bị giày vò vẫn là cô và đám anh em của cô thôi.”
Nhiếp Nhiên nhàm chán hô lên: “Không sao, dù sao cũng không phải chỉ có đám người chúng tôi bị giày vò.”
Tham mưu trưởng dừng lại mấy giây, sau đó tiếp tục khuyên giải cô: “Cô Diệp, chỉ cần cô đầu hàng, chúng tôi có thể xin giảm tội cho các người ở tòa án.”
“Cho dù cô không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho các anh em của cô chứ.”
“Cô Diệp, ít nhất cô cũng để chúng tôi đưa chút đồ ăn nước uống qua cho cô đi.”
“Hay là quân y? Tôi tin những anh em của cô chắc chắn đều bị thương rồi.”
Ban đầu Nhiếp Nhiên còn trả lời, nhưng tham mưu trưởng cứ lải nhải mãi nên sau đó cô dứt khoát để ông ta độc thoại.
Tham mưu trưởng nói được một lúc nhưng không có ai đáp lại, dần dần cũng thôi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai bên cứ giằng co từ ban ngày đến khi hoàng hôn buông xuống như vậy.
Nhiếp Nhiên nhìn bầu trời, một chút kiên nhẫn cuối cùng cũng theo ánh sáng cuối cùng ở chân trời mờ nhạt đi.
Gió đêm lạnh lẽo truyền vào trong phổi, ánh mắt cô đã trở nên lạnh lùng.
“Nếu không cứ làm theo cô nói đi.” Cô nhìn Cửu Miêu ở bên cạnh, đột nhiên đề nghị.
Cửu Miêu nhíu chặt chân mày, nói: “Nhưng bây giờ dưới tình hình này, muốn xông ra cũng khó.”
Nhiếp Nhiên bị bác bỏ chỉ có thể nhàm chán ngồi đó.
Chương 1546.2CỤC DIỆN CHẾT? - RƠI XUỐNG BIỂN?!Trên vách đá yên tĩnh không một tiếng động, thỉnh thoảng có mấy con chim nhỏ bay qua.
Đoàng! Đột nhiên một tiếng súng vang lên từ cách đó không xa, làm ai nấy đều giật mình.
Cửu Miêu lập tức cảnh giác, “Tiếng súng ở đâu ra thế!”
Ngay cả những tên cướp biển kia cũng nắm chặt khẩu súng nhìn xung quanh.
Duy chỉ có Nhiếp Nhiên là cong môi lên cười, “Cách xông ra đến rồi.”
Cửu Miêu biết ngay tiếng súng kia chắc chắn lại là thủ đoạn của cô.
Mà cùng lúc đó, đội trưởng Lưu đang chăm chăm theo dõi động tĩnh của đám cướp biển cũng giật mình bởi tiếng súng kia. Anh ta còn chưa kịp tìm người đi kiểm tra thì đã nghe thấy binh lính phía dưới chạy tới báo, “Đội trưởng Lưu, có cướp biển đánh lên rồi!”
“Cái gì?!”
Cướp biển đánh lên?
Làm sao có thể!
Vẻ mặt binh lính kia mang theo sự căng thẳng hiếm có, “Hơn nữa đã bao vây tất cả người của chúng ta rồi.”
Đội trưởng Lưu vội vàng hỏi: “Bao vây toàn bộ? Tổng cộng bao nhiêu tên?”
“Có hơn ba mươi tên đánh từ hướng Đông Nam đến, nhìn có vẻ được huấn luyện rất bài bản, không giống cướp biển bình thường.”
“Mẹ kiếp! Chẳng trách cô ta sống chết không chịu đầu hàng, hóa ra còn có chiêu cuối! Lập tức nói với Tiểu đội trưởng Lý, bảo ông ấy phái người đến tiếp viện.” Đội trưởng Lưu hạ lệnh, sau đó dẫn người lao xuống.
Cửu Miêu thấy đám binh lính kia đã đi xuống dưới sườn núi thì vẫn không thể tin nổi, “Người của chúng ta à?”
“Ừ.” Nhiếp Nhiên gật đầu, đứng dậy.
“Làm sao có thể? Không phải Phó lão đại đi làm lá chắn thịt người rồi à?”
Nhiếp Nhiên phủi bùn trên người, thờ ơ nói: “Cô quên chúng ta có hai chỗ gác ngầm ở trên đảo à?”
“Cô!”
Chẳng trách cô chỉ rõ Phó lão đại nhất định phải đi về hướng Đông Nam, hóa ra là bởi vì cái này!
Có lẽ cô đã giao hẹn trước với đám cướp biển kia cái gì đó nên bọn chúng mới nhanh chóng qua cứu viện khi nhìn thấy thuyền của Phó lão đại như vậy.
Cho đến giờ phút này, Cửu Miêu thật sự không thể không phục Nhiếp Nhiên.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sùng bái đó, tôi không có hứng với cô.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng quét mắt qua Cửu Miêu vẫn đang ngây ngẩn nhìn mình.
Cửu Miêu bị cô nhắc nhở như vậy mới hoàn hồn lại, sau đó nói: “Tôi dẫn một đội người xông ra trước.”
“Không cần, bên đó vẫn chưa giải quyết.” Nhiếp Nhiên chỉ bụi cây bên kia, sau đó cười lạnh nói với Kiều Duy dưới đất: “Anh tưởng là tôi không biết người của các anh ẩn nấp ở bên đó à?”
Kiều Duy nằm ở đó, sắc mặt lập tức tái mét.
Nhiếp Nhiên phân phó Cửu Miêu: “Cô dẫn một đội người vòng qua bên phải, bắt sống bọn chúng, như vậy sẽ tăng thêm cơ hội có thể xông ra ngoài cho chúng ta.”
Lúc này Cửu Miêu đã hoàn toàn nghe lệnh cô.
Có lẽ lúc đánh đối kháng, lúc bắn, cô ta có thể không phân cao thấp với Nhiếp Nhiên, nhưng ở phương diện tính toán người khác này, cô ta vẫn kém hơn.
Cửu Miêu dẫn mười mấy người kia nhanh chóng biến mất ở trong bụi cây.
Còn đội trưởng Lưu ở bên kia dẫn người đánh về, nhưng chuyện xảy ra bất ngờ, cộng thêm đối phương đều là vệ sĩ đặc biệt Hoắc thị đào tạo ra, thủ đoạn và năng lực làm việc đương nhiên không cần nghi ngờ.
Quan trọng nhất là những binh lính
này đã đi xuyên qua quá nửa hòn đảo, thể lực sao bằng được đám vệ sĩ của Hoắc thị vừa ngồi thuyền tới kia?
Nhất thời hai bên giằng co mãi không thôi.
Chương 1546.3CỤC DIỆN CHẾT? - RƠI XUỐNG BIỂN?!Một binh lính trong đó thấy tình hình khác thường, vội vàng báo cáo với đội trưởng Lưu: “Không được rồi, đội trưởng Lưu, hình như bọn chúng có chuẩn bị mà đến, hỏa lực quá mạnh, chúng ta không ngăn được, mấy anh em đều bị thương rồi.”
“Vậy bên chỗ tiểu đoàn trưởng nói thế nào? Lúc nào ông ấy tới?” Đội trưởng Lưu lại bắn mấy phát súng về phía mấy tên cướp biển phía xa.
“Tiểu đoàn trưởng nói đang qua đây, vừa rồi bọn họ gặp chút phiền toái ở bên kia.”
“Được, vậy bảo các anh em…”
Hai chữ “cố gắng” còn chưa nói ra khỏi miệng, đội trưởng Lưu đã nghe thấy ba tiếng súng “đoàng đoàng đoàng…” liên tục vang lên sau lưng.
Anh ta theo bản năng quay người lại nhắm vào nơi phát ra tiếng súng nhưng thấy Nhiếp Nhiên đã dẫn Nhiếp Thành Thắng đứng ở đó. Cái tay giơ súng của cô vẫn còn chưa buông xuống, họng súng vẫn bốc khói, rõ ràng vừa rồi cô đã bắn ba phát súng lên trời.
Cô kéo Nhiếp Thành Thắng chắn trước mặt mình, dí súng vào cằm ông ta, cười nói với đội trưởng Lưu: “Này, anh nên nhường đường cho tôi rồi.”
Ánh mắt đội trưởng Lưu lập tức rét lạnh.
Anh ta nắm chặt súng trong tay, nhắm vào Nhiếp Nhiên, không có ý buông xuống.
Nhiếp Nhiên lại dí súng vào cằm Nhiếp Thành Thắng, uy hiếp: “Nếu còn do dự, tôi sẽ giết một người trước cho anh xem.”
Đội trưởng Lưu cau mày lại, nghiến chặt răng, nhưng cái tay kia đã từ từ thả lỏng ra.
Bởi vì con tin trên tay cô quá nhiều, bọn họ thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Anh ta nhìn gương mặt mỉm cười của Nhiếp Nhiên, ra lệnh cho đám người sau lưng: “Tất cả mọi người dừng tay!”
Có lẽ là tiếng súng quá kịch liệt, nuốt mất tiếng của anh ta nên đám binh lính kia không nghe thấy.
Trong tiếng bắn nhau kéo dài không dứt, Nhiếp Nhiên lại dí súng vào cằm Nhiếp Thành Thắng, ra hiệu cho anh ta nhanh lên một chút.
Đội trưởng Lưu bị uy hiếp không thể không lạnh lùng hô lớn, “Dừng tay!”
Những binh lính kia lập tức dừng lại.
Đám cướp biển kia thấy các binh lính dừng tấn công thì cũng đều nhao nhao ngừng bắn.
Chiến trường yên tĩnh tới cực điểm.
Một lúc sau, đội trưởng Lưu mới nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: “Để cho bọn chúng đi!”
“Đội trưởng Lưu!” Các binh lính bên cạnh nghe thấy thế, ai cũng vô cùng kinh ngạc.
“Không hiểu tôi nói gì à! Nhường đường, thả bọn chúng đi! Đây là mệnh lệnh!” Sắc mặt đội trưởng Lưu xanh mét, lồng ngực phập phồng dữ dội, rõ ràng là đang cố gắng hết sức áp chế lửa giận trong lòng mình.
Những vệ sĩ đứng ở phía xa thấy Nhiếp Nhiên đứng ở cạnh vách đá, lạnh giọng hỏi: “Cô Diệp, cô không sao chứ?”
Nhiếp Nhiên cười nói: “Yên tâm, tôi rất ổn, không có vấn đề gì lớn.”
Câu nói này của cô khiến mặt đội trưởng Lưu hoàn toàn đen lại.
Lúc này, trong bụi cây phía xa phát ra tiếng xào xạc.
Chỉ một lát sau, Cửu Miêu cầm đầu đám cướp biển đã bắt được con tin đi ra.
“Bắt được hết rồi.” Cửu Miêu giữ người trong tay, nói.
Nhiếp Nhiên thấy Hà Giai Ngọc trong tay cô ta, không nhịn được cong môi lên cười một tiếng.
Nhưng lúc cô đưa mắt quan sát từng người xong, nụ cười trên khóe miệng lập tức cứng lại.
“Không đúng, còn có hai…”
Chữ “người” còn chưa ra khỏi cổ họng, đã nghe thấy đoàng! một tiếng.
Nhiếp Nhiên thầm hô “không ổn, đó nhất định là Lý Kiêu bắn!”.
Quả nhiên cô vẫn đánh giá cao năng lực của Cửu Miêu.
Mà lúc này, Cửu Miêu cảm nhận được sau lưng có một sức mạnh đánh tới, cô ta theo bản năng lăn sang bên cạnh một vòng, khó khăn lắm mới tránh được.
Chỉ vì có thể bảo vệ tính mạng, cô ta thật sự không kịp đi bắt Hà Giai Ngọc.
Hà Giai Ngọc cũng thông minh, lập tức thoát ra khỏi sự kìm hãm của Cửu Miêu, sau đó nhào tới phía Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy thế, vội vàng dẫn Nhiếp Thành Thắng nghiêng sang bên cạnh.
Hà Giai Ngọc bị vồ hụt.
Đồng thời Cửu Miêu nhân lúc lăn mình mượn cơ hội nhặt khẩu súng dưới đất lên, bắn hai phát súng về phía bụi cây phía xa, sau đó lại xoay người nhắm thẳng vào gáy Hà Giai Ngọc.
Nhiếp Nhiên thầm hoảng hốt trong lòng.
Cô có thể nghiến răng vì mục đích, vì trả thù mà không nhận biết binh lính, nhưng để Cửu Miêu giết mấy người ngày nào cũng ở bên cạnh mình này, khoảnh khắc đó cô vẫn không có cách nào chấp nhận được.
“Đừng giết…”
Lời cô nói vẫn không đuổi kịp tốc độ viên đạn kia ra khỏi nòng…
Đoàng!
Vừa rồi Hà Giai Ngọc vốn nhào hụt ở bờ vách đá, thấy có đạn bắn mình, cô ta theo bản năng lui về phía sau một bước.
Dưới chân nhất thời trống không, cả người cô ta rơi xuống dưới vách đá.