*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Xé quần áo cho vui.” Nhiếp Nhiên giống như con sói đói vồ mồi tiến về phía cô ta.
Dư Xảo Xảo chưa bao giờ rơi vào tình thế như thế này, mặt bị dọa cho trắng bệch ra. Cô ta thật sự cho rằng Nhiếp Nhiên muốn xé đồ của mình ngay trước mặt Lệ Xuyên Lâm nên vội vàng giữ chặt quần áo lao ra ngoài.
“Có thế đã chạy rồi, chẳng vui chút nào.” Nhiếp Nhiên thấy Dư Xảo Xảo trong nháy mắt đã chạy nhanh hơn cả thỏ, tỏ ra có chút thất vọng.
Đã có gan nghe lén, lại không có gan đứng đùa cho vui sao?
Lệ Xuyên Lâm vẫn luôn đứng bên cạnh nhíu mày nhìn Nhiếp Nhiên.
Tại sao anh ta3lại có thể gặp được một cô gái kỳ quái đến thế này nhỉ? Cô có đúng là con gái không vậy?
Anh ta bất đắc dĩ bước ra khỏi phòng nghỉ, liếc nhìn đám cảnh sát đang trả vờ nhìn lên trần nhà nhưng tai thì vẫn dựng ngược lên để hóng chuyện, nói: “Đưa cho cô ấy bản hoàn chỉnh của tài liệu giải mã.”
Một người trông có vẻ lớn tuổi nhìn cánh tay áo mất đi của Lệ Xuyên Lâm, sau đó nói: “Không được, dù sao cũng là cơ mật của đội cảnh sát cao cấp.”
Đưa cho một người lạ không biết lai lịch gì xem là vi phạm quy tắc.
Nhiếp Nhiên vừa bước từ phòng nghỉ ra nghe vị cảnh1sát kia nói thế liền cười lên: “Cơ mật cao cấp, đều là một đống số liệu không có giá trị.”
Dư Xảo Xảo nhìn cô khinh thường, không chịu được mà nói: “Là tài liệu này vốn dĩ đã là một đống mã không có giá trị rồi.”
Nhiếp Nhiên không để ý đến cánh tay áo bị xé của mình, quang minh chính đại ngồi ở vị trí máy chủ, dùng chuột chỉ vào chỗ mật mã mà cô nhìn thấy ban
nãy.
“Ở đây, với cả ở đây nữa, hai chỗ này tôi thấy có vấn đề.”
“Sao lại có thể có vấn đề chứ? Ngồi ở đây đều là cao thủ! Rốt cục cô là ai mà lại dám ở Cục Cảnh sát khoa9chân múa tay chứ?”
Dư Xảo Xảo chứng kiến Nhiếp Nhiên và Lệ Xuyên Lâm tình cảm mặn nồng, sau đó lại suýt nữa bị cô xé áo làm trò đùa thì thù mới hận cũ đan xen, sớm đã không giữ được vẻ ấm áp ngọt ngào nữa rồi.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại chỉ quan tâm đến việc giải mã tài liệu, cô không thèm nhìn cô ta, chỉ chăm chú nhìn màn hình máy tính.
“Các anh dùng phần mềm gì để phá mã vậy?” Nhiếp Nhiên hỏi một cảnh sát bên cạnh.
Cảnh sát ấy khẽ giật mình, sau đó nói: “Dùng phần mềm chuyên dụng của Cục Cảnh sát.”
Phần mềm chuyên dụng tốt thì tốt thật, đẳng cấp cao bảo mật tốt, nhưng nếu3mà gặp loại mật mã có đẳng cấp cao hơn một chút thì rất dễ xảy ra sai sót và bất thường.
“Khi mở mã ra thì có xuất hiện cửa sổ bất thường nào không?”
“Không có đâu.” Cảnh sát ấy lắc đầu, trả lời không chắc chắn lắm.
Nhiếp Nhiên nhắm hờ mắt vẻ nghiêm túc, “Không có đâu là có hay là không có.”
Cô cần một đáp án chắc chắn.
Nếu không có gì khác thường thì vấn đề nằm ở tài liệu, nhưng nếu có khác thường thì cách họ giải mật mã có vấn đề!
“Không có.” Vương Chí lắc đầu khẳng định ngay sau đó.
“Không đúng!” Một cảnh sát ngồi bên cạnh đột nhiên nói: “Tôi nhớ trong lúc giải mã, màn hình3có bị nháy một lần, nhưng ba giây sau nó lại tự động biến mất.”