*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3hó cũng trưởng vẫn giữ nguyên thái độ, “Vậy thì sao chứ? Tôi là Phó Cục trưởng của cả cái Cục Cảnh sát đấy!”
“Cô ấy nói phần mềm giải mã của tài liệu gốc cao hơn hệ thống giải mã cục chúng ta đang có, nếu như...”
Lệ Xuyên Lâm chưa kịp nói hết câu đã bị Phó Cục trưởng ngắt lời.
“Không có nếu như! Lẽ nào mấy chục chuyên viên giải mã ở Cục Cảnh sát lại không bằng một cô tân binh nhãi nhép sao?”
Ông ta không tin cô tân binh kia lại tài giỏi đến thế. Những chuyên viên giải mã ở Cục Cảnh sát đều được tuyển chọn từ những học viên xuất sắc nhất của các trường. Cô tân binh nhãi nhép kia mới tốt nghiệp cấp ba thì tài giỏi đến đâu chứ!
Phó Cục trưởng vẫn đang tức giận thì3bỗng nhiên Lệ Xuyên Lâm đứng phắt dậy khiến ông ta giật mình, mặt mũi căng thẳng, “Cậu… cậu định làm gì?”
“Ba ngày, nếu ba ngày mà không phá được mật mã thì thật sự xin lỗi Phó Cục trưởng!” Lệ Xuyên Lâm khẽ cúi đầu.
Phó Cục trưởng tức giận chỉ vào Lệ Xuyên Lâm, “Làm sao, câu muốn tạo phản hả? Cái gì mà nội trong ba ngày không phá được mật mã thì xin lỗi tôi, có phải cậu lại muốn uy hiếp tôi không vậy hả!”
“Tất cả đều là vì nhiệm vụ.”
Điên rồi, điên rồi! Lệ Xuyên Lâm này có phải bị cô gái kia làm cho hư rồi không? Sao lại dám nói với mình những lời như vậy chứ!
Phó Cục trưởng phất tay, “Đừng lôi nhiệm vụ ra dọa tôi!”
“Phó Cục trưởng, tôi và cô ấy đều không thể chờ1nổi lần thất bại này, mong ngài đừng cố chấp.”
“Tôi cố chấp ư? Ý cậu là tôi vì tình cảm cá nhân mà phá hỏng nhiệm vụ sao?” Phó Cục trưởng tức giận trừng mắt, ngực vì tức quá mà cũng phập phồng.
“Còn không phải sao?”
Cuối
cùng, Phó Cục trưởng tức không chịu nổi bắt đầu chửi mắng, “Đồ khốn!”
“Đối mặt với nhiệm vụ phải gạt bỏ hết mọi thành kiến. Đây chính là câu mà Phó Cục trưởng nói.”
Câu nói này như vả thẳng vào mặt Phó Cục trưởng, khiến ông tức giận đến nỗi tay run run chỉ ra cửa, “Cậu, cậu, cậu cậu di ra ngoài cho tôi! Đi ra!”
Lệ Xuyên Lâm nín lặng hai giây, sau đó cúi đầu nói một câu, “Tạm biệt Phó Cục trưởng.” Rồi bỏ ra ngoài.
Phó Cục trưởng dựa vào đệm, dùng nắm đấm đập thùm9thụp vào ngực để trôi cơn giận trong lòng đi.
Lệ Xuyên Lâm đang đi ở hành lang bệnh viện thì điện thoại trong túi đổ chuông. Nhìn tên người gọi đến, anh ta lập tức bắt máy.
“Sao rồi? Anh đã lấy được chưa?” Giọng Nhiếp Nhiên đầu bên kia vô cùng lo lắng.
Từ hôm chính mắt nhìn thấy cô suýt nữa bị bắn chết ở con hẻm ấy, Lệ Xuyên Lâm đã mua cho cô một chiếc điện thoại, nói rằng ở trong hẻm nhỏ gọi điện thoại không an toàn.
Nhiếp Nhiên biết anh ta đã hiểu lầm, cho rằng cô đang ở trong hẻm nhỏ gọi điện cho anh ta thì gặp phải côn đồ.
Thế nhưng cô vẫn không giải thích, dù sao thì Hoắc Hoành cũng không phải mục tiêu nhiệm vụ của cô.
“Chưa, Phó Cục trưởng không đồng ý.” Lệ Xuyên Lâm3trả lời ngắn gọn.
“Không chịu nhả ra chút nào sao?” Đầu bên kia, Nhiếp Nhiên có chút kinh ngạc. Lệ Xuyên Lâm dù là người chịu trách nhiệm chính của nhiệm vụ lần này mà lại không lấy nổi.