*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3ị tiếng ồn làm tỉnh giấc, mặt Nhiếp Nhiên hiện rõ lên vẻ không thoải mái. Cô đang mơ màng dụi mắt thì thấy Dư Xảo Xảo mới sáng ngày ra mặt đã sưng lên vì tức giận.
Cô nhìn đội cảnh sát mặt đầy nếp nhăn vừa mới đi làm ở ngoài cửa, lại nhìn Lệ Xuyên Lâm vừa mới ngủ dậy bên cạnh, sau đó đứng lên.
Cô cười đầy ác ý, nói: “Không phải mấy hôm trước cô bảo tôi là đồ không có gia giáo sao? Như thế này thì có gì đâu mà tức.”
“Cô! Cô! Cô!”
Dư Xảo Xảo với Nhiếp Nhiên đang tranh cãi thì Phó Cục trưởng ở bên ngoài bước vào. Thấy văn phòng trống trơn, tất cả mọi người đều đang tập trung ở phòng nghỉ nên ông ta cũng đi vào xem.
“Thế nào, giải3mã xong...”
Chữ “chưa” còn chưa kịp nói ra thì cảnh tượng trước mắt đã làm ông ta lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhiếp Nhiên thấy Phó Cục trưởng ở ngoài cửa, cười nhạt nói: “Vẫn chưa, chắc là buổi trưa mới xong.”
Phó Cục trưởng nhìn bộ dạng của hai người ở trên sofa, lại nhìn biểu cảm của cháu gái mình đứng ở đấy thì trong lòng cũng đã hiểu rồi.
Xem ra, Lệ Xuyên Lâm không thể làm cháu rể mình được rồi! Ông ta thật sự đau lòng.
Nhưng rất nhanh ông ta liền giấu cảm xúc ấy đi. Thôi thì Lệ Xuyên Lâm không thể làm cháu rể mình nhưng chừng nào cậu ta còn ở Cục Cảnh sát thì ngày đó còn là cấp dưới của mình.
“Không phải cô nói là đêm qua1là xong rồi sao?” Ông ta nén cảm giác đau lòng vì bông hoa nhài phải cắm bãi phân trâu xuống, lạnh lùng hỏi.
Đương nhiên trong mắt Phó Cục trưởng, Lệ Xuyên Lâm chính là bông hoa rồi.
“Buồn ngủ quá nên tôi ngủ một lát.” Nhiếp Nhiên bị coi là bãi phân trâu đứng dậy
vươn vai.
“Cô!” Câu nói của cô đánh thẳng vào thần kinh của Phó Cục trưởng và Dư Xảo Xảo, khiến hai người họ tức đến nỗi giậm chân.
Nhiếp Nhiên dụi mắt, lạnh lùng nói: “Sắp xong rồi, mà vội gì chứ? Ông đã lãng phí thời gian gần nửa tháng rồi, sao lại phải vội vàng vào lúc này?”
Sau đó, cô liền đi ra ngoài rửa mặt, súc miệng rồi lại quay về trước máy tính làm việc.
Những đồng nghiệp xung quanh cũng di chuyển về9vị trí của mình làm bộ chăm chỉ.
Nhưng Phó Cục trưởng lại ở bên cạnh thúc giục.
Nếu như không phải tối qua mình buông lỏng thì hai người họ đã không có cơ hội...
Cả một buổi sáng, hễ Lệ Xuyên Lâm và Nhiếp Nhiên có động thái gì là liền nghe thấy một trận ho khan.
Người ngoài không biết chắc sẽ nghĩ tổ Điều tra mật mã bị mắc bệnh ho lao mất.
Làm liên tục đến trưa mới xử lí xong tài liệu, Nhiếp Nhiên hô lên một tiếng: “Xong rồi!”
Ngay lập tức, một đám người vây lại.
“Xong rồi?” Phó Cục trưởng nhìn bản tiến độ ở màn hình thì không dám chắc.
Vẫn chưa chạy hết 100%, sao lại xong được nhỉ?
“Tôi nói là chờ nó làm mới lại, làm mới lại là xong rồi.” Nhiếp Nhiên đứng dậy, ngồi lâu3một chỗ khiến cô bị đau lưng. Quả thật, cô vẫn thích vận động hơn, kể cả có đau và đổ mồ hôi thì cũng vô cùng thoải mái.
“Chi bằng đi ăn cơm đi, dù sao thì cũng chỉ đợi thôi mà, tôi vẫn chưa được ăn cơm ở Cục Cảnh sát đâu.” Nhiếp Nhiên đề nghị.