*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3��Không phải chứ...” Cậu cảnh sát trẻ và đội cảnh sát ngồi xung quanh đều hướng mắt về phía Lệ Xuyên Lâm.
Nhiếp Nhiên há to miệng ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Sao lại không? Tôi với Đội trưởng của các cậu đã từng cãi nhau, đập bàn, chửi nhau, chỉ thiếu nước nhảy vào đánh nhau thôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ư, Đội trưởng của các cậu tức gần chết, nhưng các cậu cũng biết tính anh ta rồi đấy, anh ta đều nín nhịn hết.” Nhiếp Nhiên cố gắng nuốt thức ăn, cảm thấy cơm ở Cục Cảnh sát ngon hơn ở quân đội nhiều.
“Hí hí…” Không biết kẻ nào to gan, ở trước mặt Lệ Xuyên Lâm mà dám cười như thế.
Cánh tay đang nâng lên của Lệ Xuyên Lâm cứng đờ,3sau đó nói đầy lạnh lùng: “Ăn cơm đi!”
Bàn ăn lập tức không có một tiếng động.
“Ăn cơm sao lại phải căng thẳng như vậy? Ăn cơm thì phải vui vẻ, thoải mái chứ đúng không?” Nhiếp Nhiên cười nhìn mọi người xung quanh, nhưng tiếc là bên cạnh cô có một núi băng nên không ai dám lên tiếng.
Cô dường như cũng hiểu được, quay ra híp mắt nhìn Lệ Xuyên Lâm, “Đúng không?”
Lệ Xuyên Lâm bất đắc dĩ nói: “Ăn cơm xong còn phải làm việc nữa.”
“Đấy là việc sau khi ăn xong, còn trong bữa cơm vẫn phải vui vẻ ồn ào mới được.”
Lúc này, Lệ Xuyên Lâm không nói gì nữa, coi như mình là người vô hình.
Mọi người trên bàn bắt đầu rộn ràng trở lại.
“Vậy sau khi cãi nhau1xong ai là người làm lành?” Một người hỏi.
“Ừm, anh ta xin lỗi tôi.” Nhiếp Nhiên nói một cách đương nhiên.
“Hí hí…” Lại là một tiếng cười phát ra.
Nhiếp
Nhiên huênh hoang nói: “Tôi làm vậy là muốn luyện tập cho anh ta biết trước cảm giác có bạn gái, phòng khi sau này anh ta FA. Là cấp dưới của anh ta, tôi cũng lo lắng lắm chứ.”
Những người có mặt ở đấy đều vì sợ Lệ Xuyên Lâm ngồi bên cạnh mà nín cười.
Khi mọi người đang vui vẻ thì không ai để ý có một người nãy giờ vẫn ngồi yên không động tĩnh gì đã nhanh chóng chớp thời cơ viện lý do chuồn ra ngoài.
Không lâu sau, Nhiếp Nhiên nhìn cũng sắp đến giờ rồi, không khí vẫn còn sôi9động, mặt vẫn ánh lên niềm vui, “Xem ra mọi người rất vui vẻ, hay là tôi làm cho mọi người vui hơn nhé?”
“Chuyện gì?” Ngay lập tức Lệ Xuyên Lâm thấy giọng Nhiếp Nhiên có sự bất thường.
Làm việc với nhau lâu thế rồi, mặc dù anh ta không thể đoán trước cô định làm trò gì, nhưng việc thay đổi sắc mặt thế này thì anh ta cực kì quen.
“Đi thôi, tôi đi bắt quỷ cho các anh, cho các anh xem kịch miễn phí.” Nhiếp Nhiên cười lạnh rồi đứng dậy đi về phía phòng Điều tra mật mã.
Đội cảnh sát thấy cô thay đổi bất thường, nhất thời chưa kịp hiểu gì, ngây ngốc nhìn Lệ Xuyên Lâm.
Lệ Xuyên Lâm ngồi đó nghĩ đến một loạt những hành động bất thường3của Nhiếp Nhiên tối qua, lập tức đứng dậy nhanh chóng bắt kịp bọn họ.
Có quỷ?
Là ý gì?