*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3ương Chí cười thất bại.
Cậu ta nghĩ mình diễn không có khe hở nào, không ngờ rằng đã sớm bị lộ chân tướng.
“Còn nữa, lần sau nếu cậu muốn phá hoại tài liệu, làm ơn hãy chờ đến lúc tôi ngủ thật rồi được không? Ví dụ như lấy một con dao để dọa tôi xem thế nào. Cậu lại chẳng chuyên nghiệp gì cả.”
Nhiếp Nhiên bày ra vẻ mặt “Cậu bé à cậu làm tôi thất vọng quá”, sau đó nhìn Lệ Xuyên Lâm vẻ ghét bỏ: “Được rồi, được rồi, đưa cậu ta đi đi, chẳng có trình độ, chẳng chuyên nghiệp tí nào cả.”
“...” Mọi người lặng thinh.
Cô gái này thật là mưu trí, trình độ vượt trên tất cả bọn họ quá nhiều.
Lệ Xuyên Lâm liếc mắt ra hiệu, mấy người bên cạnh và3đứng đằng trước bắt và giải Vương Chí đi.
“Tối qua cô giả vờ ngủ?” Lệ Xuyên Lâm đi đến trước mặt cô, lạnh lùng hỏi.
Nhiếp Nhiên nghe Lệ Xuyên Lâm hỏi vậy lập tức lấy lại tinh thần, cười đắc ý: “Đúng thế, giả vờ quá siêu. Có phải là tôi có thể đạt giải Oscar cho nữ diễn viên xuất sắc nhất không?”
“... Vì sao không nói với tôi?” Bỗng nhiên sự ớn lạnh trong giọng của anh ta tăng lên mấy lần.
“Anh diễn quá tệ, tôi sợ anh làm lộ. Hơn nữa, không phải hôm qua anh bế tôi rất vui vẻ sao?”
Nói đến cuối, Nhiếp Nhiên lại cười châm chọc anh ta, cười đến nỗi đáy mắt Lệ Xuyên Lâm đọng lại một tầng nước.
“Đưa cậu ta đi thẩm vấn! Tôi muốn đích thân thẩm1vấn!”
Người anh ta toát ra một luồng khí lạnh.
Đội cảnh sát nhìn mặt Lệ Xuyên Lâm thì biết ngay lần này Vương Chí coi như xong rồi!
Chạm vào nòng súng, không chết cũng bị lột da.
“Vậy tài liệu sau
đó phải làm gì?” Sau khi xử lí xong vụ hắc cảnh Vương Chí, vị Đội trưởng đi đến trước mặt Nhiếp Nhiên, chần chừ hỏi.
Nhiếp Nhiên ngồi thẳng dậy, “Tất nhiên là phải tiếp tục phá rồi. Là công dân ưu tú của thành phố, tôi giúp các ông bắt quỷ miễn phí, nhân tiện xin một bữa cơm mà thôi.”
“Ha… Ha ha...” Tổ trưởng miễn cưỡng cười, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may cô gái này bản lĩnh lớn nhưng lại không để bụng.
Thật ra chỉ là Nhiếp Nhiên lười để trong lòng. Mục đích chính9của cô khi đến đây là để điều tra tài liệu về thân phận của Hoắc Hoành, những người khác chỉ là thoáng qua mà thôi.
Cô biết rằng Cục Cảnh sát có mạng liên kết toàn quốc, tất cả mọi tài liệu đều được lưu trữ trong hồ sơ ở đây.
Đặc biệt là những thân phận đang cố tình che giấu!
Nếu người ngồi trong xe tối hôm ấy là Hoắc Hoành thì thân phận của anh ta có thể sẽ có một chút dấu vết gì đó ở Cục Cảnh sát.
Phó Cục trưởng đứng rất lâu bên cạnh cô không nói lời nào, đột nhiên lên tiếng, “Vậy cô tiếp tục phá đi, buổi tối tôi báo nhà bếp đưa thêm cơm cho cô.”
Úi! Thay đổi thái độ kìa.
Nhiếp Nhiên nhìn nét mặt của ông ta vẫn nghiêm3túc nhưng có thể nhìn thấy vẻ không được tự nhiên, cô tươi cười hỏi: “Có canh bào ngư không?”
“... Cô nằm mơ à?” Ông ta sững người lại, buông cho Nhiếp Nhiên một câu sau đó rời đi.