*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Dường như Hoắc Hoành cũng đã nhận ra, nhưng anh lại chẳng tỏ vẻ xấu hổ gì, chỉ thản nhiên đáp lại một câu, “Phơi ánh trăng.”
Nhiếp Nhiên đứng sau lưng anh bĩu môi. Mùa đông lạnh giá như thế này, lại còn đi phơi ánh trăng nữa.
Cái chỗ quái quỷ như vườn hoa gì đó vốn ít người, gió lớn, ra đó chẳng phải chịu khổ hay sao?
“Nhưng không phải tiệc tối này rất quan trọng ư?” Nhiếp Nhiên còn muốn khuyên ngăn anh ta, dù sao thì anh ta mặc Âu phục, còn cô chỉ mặc váy, người chết rét cũng chỉ có cô mà thôi.
“Chẳng phải đã có người tiếp khách khứa rồi sao, tôi chẳng chen chân vào nữa.” Hoắc Hoành nói3ám chỉ, tự tay kéo bánh xe lăn đi ra phía cửa.
Hoắc Mân ở cách đó không xa thấy Hoắc Hoành rời đi như thế thì trong lòng càng thêm đắc ý.
Nhưng hắn lại không biết, thực ra sau khi Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên mặc chiếc váy kia thì không còn để tâm được tới chuyện gì nữa. Giờ Hoắc Mân còn tự mình chạy tới tiếp đón khách thay anh, anh mong còn chẳng được.
Quả nhiên, vừa ra tới vườn hoa, một ngôi sao trên bầu trời còn chẳng co chứ nói gì tới ánh trăng.
Hoắc Hoành cởi áo khoác của mình ra, đưa cho cô, “Trời lạnh lắm, cô khoác thêm áo vào đi.”
Tuy rằng anh rất thích Nhiếp Nhiên ăn mặc như2thế đi qua đi lại trước mặt mình, nhưng nếu cô mà bị ốm thì sẽ không tốt lắm.
Nhiếp Nhiên từ chối theo bản năng, “Tôi không sao.”
“Cô làm vậy có phải là đang chê tôi tàn tật, không thể tự mình khoác cho cô được đúng không?” Anh yên lặng hơi giơ tay lên, miệng nở nụ cười đầy tự giễu.
Nhiếp Nhiên bị anh hỏi thì nghẹn lời, lúc này mới không tình nguyện mà đưa tay ra cầm lấy áo, “Vậy... cảm ơn ngài Hoắc.”
Ai ngờ, anh lại không có ý buông tay, kéo cô về phía mình.
Nhiếp Nhiên sợ chiếc váy trên người sẽ làm cô bị hở hang quá mức, cũng sợ nếu dùng quá nhiều sức sẽ bị anh nhìn ra1điều gì đó, thế nên mới không cẩn thận ngã thẳng vào trong lòng anh.
Hơi thở nam tính của anh lập tức bủa vây lấy cô.
“Này!”
Nhiếp Nhiên giãy giụa muốn đứng lên, nhưng lại nghe thấy người đàn ông nói khẽ bên tai: “Tôi thích dùng hành động thực tế để bày tỏ sự biết ơn hơn.”
Mũi anh hơi lạnh, chạm vào vành tai cô khiến cô khẽ run lên.
“Nhạy cảm như thế ư?”
Tiếng cười khẽ của anh làm Nhiếp Nhiên tức giận.
“Ngài Hoắc, ngài làm gì vậy hả?”
“Tôi không muốn tiếp tục chơi trò này nữa.”
Trò chơi? Trò chơi nào? Anh ta lại cài bẫy gì cô nữa sao?
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu kinh ngạc, không ngờ lại bị anh hôn lên môi, anh ngậm chặt1cánh môi cô, tay giữ đầu cô.
Vài tuần
qua, vì anh có việc cần phải làm nên không thể không để cô rời đi.
Mà vừa rồi khi nhìn thấy cô ở ngoài cửa xe, anh lập tức thấy hối hận, hối hận vì lúc trước đồng ý cho cô cuộc sống bình yên, làm hại anh sau khi từ Nam Thành trở về thì không còn được hưởng thụ cặp môi đỏ mọng kia của cô nữa.
Một khắc đó, anh đã thầm nghĩ sẽ đóng gói cô mang về nhà, sau đó… yêu thương cô.
Cái bữa tiệc vớ vẩn kiểu này anh chẳng muốn tham gia một chút nào.
“Ưm... ưm! Ưm!”
Nhiếp Nhiên bị anh ôm trong lòng đang ra sức chống lại, nhưng chỉ có thể1phát ra những tiếng ưm ưm khiến cho Hoắc Hoành càng cảm thấy bụng dưới nóng lên.
Anh ôm chặt lấy cô, để cô không có cách nào giãy giụa được nữa. Một tay đang giữ cằm cô mạnh mẽ ép cô phải hé răng ra, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, sau đó dây dưa với cái lưỡi thơm tho của cô. Tiếng nước bọt dây dưa nơi đầu lưỡi khiến da đầu anh run lên, chỉ muốn tiếp tục có hành động sâu hơn.
Đáng tiếc là hai tay anh không thể không thả lỏng. Cô gái này chẳng khác nào con mèo hoang, không cẩn thận sẽ bị cào xước tay ngay.
Cuối cùng, sau một cái hôn thật dài, Hoắc Hoành mới lưu luyến lùi ra, nhìn Nhiếp Nhiên đang giận tái mặt ở trong lòng mình.
“Hoắc Hoành! Lúc trước đã nói đường ai nấy đi rồi, anh lật lọng!”
Vừa rồi cô bị hôn một lúc nên môi hơi sưng lên, mặt vì không thể hít thở nên cũng đỏ bừng, giọng nói ấm ách nghe kiểu gì cũng thấy như đang nũng nịu.
Hoắc Hoành cúi đầu nhìn người trong lòng, cười khẽ: “Đúng thế, tôi lật lọng.”
“Anh là đồ ngụy quân tử, sói đội lốt người!” Nhiếp Nhiên nghiến răng, trong mắt đầy lửa giận.
Anh tì trán lên trán cô, hai người nhìn nhau.
“Sai, với người khác tôi đúng là tiểu nhân, nhưng đối với em, tôi là quân tử thật, chẳng qua là tôi bị nghiện. Diệp Lan, em làm tôi bị nghiện rồi.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc, trợn trừng mắt nhìn anh.
Rốt cuộc Hoắc Hoành phát điên gì thế? Anh ta hết lần này đến lần khác có thể hôn cô với gương mặt xấu xí này, không phải tâm lý có vấn đề đấy chứ?
Đột nhiên, trên con đường dẫn vào vườn hoa vang lên tiếng bước chân.