*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1hiếp Nhiên vừa vào toilet, việc đầu tiên cô làm là súc miệng.
Sau năm, sáu lần súc miệng, nhìn qua gương thấy cánh môi mình đã hơi sưng lên thì cô không tự chủ được mà đưa tay lên sờ.
Cho dù đã súc miệng nhiều lần thế rồi nhưng Nhiếp Nhiên vẫn cảm thấy trong miệng mình vẫn còn mùi vị của Hoắc Hoành.
Đầu lưỡi hơi tê và cánh môi hơi nóng lại một lần nữa nhắc cô nhớ lại màn vừa rồi giữa mình và Hoắc Hoành ở trong vườn hoa.
Điên rồi, điên rồi!
Cho dù lúc trước ở trong phòng an toàn cô cũng từng bị anh cưỡng hôn, nhưng cảm giác không biết có phải do câu nói sau đó của anh làm ảnh hưởng hay không mà trong sự phẫn nộ, cô lại cảm thấy một3chút phiền chán và rối bời.
Hoắc Hoành này dùng mỹ nam kế nghiện rồi đúng không!
Cô tùy tiện rút khăn giấy ra lau bọt nước trên môi mình, sau khi chắc chắn không còn gì bất thường cô mới ra khỏi toilet.
Nhưng mà không ngờ lúc đi tới khúc rẽ, cô lại suýt chút nữa đụng phải một người, may mà cô kịp phanh lại.
“Xin lỗi cô.” Người đàn ông kia cũng vội vàng lùi về sau.
Hai người ngẩng đầu lên, đồng tử Nhiếp Nhiên lập tức co lại, hoảng hốt trong lòng.
Sao có thể là hắn chứ?
Một cánh tay của người kia được băng bó treo lủng lẳng trước ngực, gã liên tục nói lời xin lỗi cô.
Rõ ràng đây chính là gã đàn ông từng bị cô đâm một dao ngày trước.
Sao gã lại ở đây?
Chẳng lẽ2đám người muốn bắt Hoắc Hoành lần trước đã trà trộn vào tiệc tối nay rồi ư?
Nhiếp Nhiên không khỏi cảm thấy may mắn vì trước đó mình khá tò mò về
Hoắc Hoành nên đã cải trang, thay đổi bộ dạng. Lúc này, cô vẫn tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh, “Không sao...”
Sau đó, cô liền đi qua gã ta, hướng về phía sảnh lớn tổ chức tiệc.
Chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng tên đàn em của Hoắc Mân lại cảm thấy người này hơi quen mắt, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Gã nhìn theo bóng dáng vội vàng rời đi của Nhiếp Nhiên, cảm thấy dáng người này quả thực rất quen.
Nhưng nghĩ mãi, gã vẫn không nhận ra đã từng gặp ở đâu.
Cuối cùng, gã lắc đầu, đi theo hướng ngược lại.
Trong1sảnh lớn, Hoắc Hoành vừa tự đẩy xe lăn đi vào, Hoắc Mân đã lập tức đi tới, cười nói: “Em trai, em chạy đi đâu thế, ba đang hỏi em đấy.”
“Tôi thấy anh Cả bận rộn như thế nên ra sau bếp xem xét tình hình.” Hoắc Hoành tươi cười đáp lại.
Câu đáp lại này của anh lại làm cho những người xung quanh hơi nhíu mày.
Sau bếp, đó là nơi mà Nhị thiếu nhà họ Hoắc nên tới sao?
Nơi này có bao nhiêu bậc cha chú và đối tác thì không tới tiếp đón, lại còn ra sau bếp, đúng là!
Các ông lớn của các gia tộc ở đây sau khi nghe thấy thế thì chỉ cảm thấy Hoắc Mân càng đáng tin hơn.
Sau khi im lặng mấy giây, Hoắc Khải Lãng ngồi ở trên cùng bình1thản nói một câu: “Bắt đầu đi.”
Đám người dưới quyền lập tức sôi nôi hẳn lên.