*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thuộc hạ của Hoắc Mân vừa nghe mấy cổ đông nói vậy thì vừa gấp gáp lại vừa sợ hãi, ấp úng cả nửa ngày mới nói ra được những từ mấu chốt.
“Người phụ nữ đã chạy trốn lúc đó, người phụ nữ đã đâm tôi một nhát dao sau đó chạy đi ấy!”
“Cháu xem nó đang nói điên loạn cái gì thế?” Một cổ đông còn muốn tiếp tục răn dạy nhưng đã bị Hoắc Mân cản lại.
Hắn nâng tay lên ý bảo cổ đông kia đừng nói nữa, sau đó lại giục: “Tiếp tục nói.”
Có Hoắc Mân làm chỗ dựa, tên thuộc hạ kia lập tức nói tiếp, “Người phụ nữ đâm tôi bị thương lúc đó chính là... cô ta!”
Tay hắn nâng lên, chỉ về một phía.
Mọi người nhìn theo hướng3hắn chỉ, là bạn gái của Hoắc Hoành ư?
Trong nháy mắt, Nhiếp Nhiên bị ánh mắt của mọi người bao phủ, ngay cả Hoắc Hoành ở bên cạnh dường như cũng kinh ngạc nhìn cô một chút.
Nhiếp Nhiên thầm kêu toi rồi. Chết tiệt! Sớm biết vậy lần trước cô đã đâm chết gã cho xong.
Hết thảy chuyện này cũng tại tên Lệ Xuyên Lâm hết, tại anh ta ngăn cản đủ kiểu nên mới khiến cô phải rơi vào tình cảnh lúng túng như bây giờ.
Làm sao bây giờ!
Giờ Hoắc Hoành còn khó mà bảo vệ nổi bản thân mình, cô phải làm gì mới có thể cứu mình đây?
Ý nghĩ trong đầu cô xoay chuyển rất nhanh, nhưng trên gương mặt vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
“Hai chủ tớ các cậu2đang nói cái gì thế hả, sao chúng tôi chẳng hiểu gì hết vậy?”
Đám người đứng xem bị bọn họ làm cho mơ hồ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao đang nói tới vấn đề thân phận của Hoắc Hoành mà giờ lại đổi thành thuộc hạ của Hoắc Mân bị đâm bị thương là thế nào?
Hơn nữa, cô gái kia chẳng phải là bạn gái của Hoắc Hoành hay sao? Tự nhiên đi đâm thuộc hạ của Hoắc Mân làm gì chứ?
“Là cô ta, chính là cô ta! Lúc đó sau khi Hoắc Hoành, à không, Hoắc Nhị thiếu rời đi, người lập tức ngồi vào bàn của Hoắc Nhị thiếu chính là cô ta! Cô ta chính là người truyền tin cho Hoắc Nhị thiếu!”
Vừa rồi trên hành lang toilet, tuy1rằng chỉ nhìn thấy dáng dấp nhưng gã vẫn có thể nhận ra đó chính là người phụ nữ hằng đêm làm gã phải choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
“Bọn họ là người yêu của nhau, gặp mặt thì cần ám hiệu gì chứ?” Một cổ đông sau khi nghe thấy thế liền cảm thấy vô cùng hoang đường.
Cái gì?
Tên thuộc hạ kia nghe thấy thế liền kinh ngạc cứng đờ tại chỗ.
Gã không nghe sai đấy chứ, người yêu ư?
Bởi vì vừa nãy gã đi làm nhiệm vụ mà Hoắc Mân giao cho nên không nghe được lời giới thiệu về Nhiếp Nhiên ở trên bàn tiệc, mà cũng chính vì thế nên gã mới lại càng nghi ngờ người phụ nữ này.
Chẳng lẽ gã thật sự nhìn nhầm rồi sao? Không thể nào!1Dáng người đó... Không thể nào, gã không bao giờ nhận nhầm dáng người đó được.
“A Mân, thuộc hạ này của cháu rốt cuộc có hiểu quy củ hay không thế?”
Người bên dưới cũng bắt đầu nóng nảy, giọng bàn tán càng lúc càng lớn hơn.
“Thật mà Đại thiếu, anh hãy tin tôi! Chính là cô ta!” Tên thuộc hạ kia cầm chặt lấy tay Hoắc Mân không buông.
Hoắc Mân biết tên này chắc chắn không có gan nói dối, trong lòng xuất hiện một tia do dự.
“Cậu chắc chắn là cô
ấy thì tại sao đứng ở đây lâu như thế rồi mới nói ra?” Roth ngồi bên kia xem kịch đã lâu, nửa cười nửa không hỏi một câu.
“Mặt của cô ta lúc đó không giống bây giờ.”
Sau khi nghe thấy thế,1chính Hoắc Mân cũng cảm thấy chuyện này thật hoang đường, lập tức đè nén sự do dự xuống, lạnh lùng nói hai tiếng: “Đi xuống!”
Vốn tưởng rằng hắn thật sự có thể tìm được người phụ nữ đó thì sẽ có thêm một phần bằng chứng, lại không ngờ... càng nói càng hoang đường, Hoắc Mân chỉ cảm thấy thật xấu hổ.
“Không phải đâu Đại thiếu, tôi thật sự nhận ra được mà!”
Gã đàn ông kia bị mấy tên thuộc hạ khác giữ chặt lấy thì hơi luống cuống.
Nếu bây giờ gã không chứng minh được mình đúng, một khi bị kéo xuống, dựa theo quy chế xử phạt của công ty, chắc chắn gã sẽ phải chết.
Nỗi sợ chết làm cho gã như có thêm sức lực, gã đẩy mạnh hai người đang áp tải mình ra, bất chấp sự đau đớn của cánh tay, lảo đảo chạy tới trước mặt Hoắc Mân.
Gã sợ hãi, hoảng hốt nói: “Đại thiếu, tôi có cách chứng minh. Lúc đó tôi đã bắn cô ta bị thương! Chỉ cần kiểm tra là có thể biết có phải hay không?”
Câu nói này làm cho không khí trong phòng càng thêm nặng nề.
Hoắc Mân nhìn Nhiếp Nhiên chăm chú một hồi lâu.
Có thật không?
Nếu là thật, vậy rốt cuộc cô ta có thân phận gì?
“Cậu định tra thế nào?” Hoắc Hoành ngồi ở đó đã lâu không lên tiếng, lúc này lại mở miệng.
Giọng anh không thấp và nhẹ như lúc nãy mà mang theo một chút lạnh lẽo.
“Tôi không biết bắn trúng chỗ nào của cô ta, nhưng tôi chắc chắn là cô ta bị thương! Lúc đó tôi thấy trên viên đạn mình bắn ra có vết máu!”
Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía gã, giọng không nhẹ không nặng nhưng từng câu từng chữ lại lộ ra sự lạnh lùng âm u: “Ồ? Nghe như ý cậu thì chẳng lẽ phải bắt cô ấy cởi hết ra để kiểm tra à?”
“Tôi...”
Gã kia nghẹn lời.
Người phụ nữ này hiện tại là bạn gái của Hoắc Hoành, sao gã có gan dám kiểm tra chứ?
Khóe miệng Hoắc Hoành chậm rãi nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy thô bạo: “Vợ chưa cưới của tôi, cởi cho cậu kiểm tra, ha! Cậu muốn chết đúng không?”
Tức thì mọi âm thanh trong sảnh đều trở nên lặng ngắt.
Ngay cả Nhiếp Nhiên ở bên cạnh cũng trừng mắt nhìn anh với vẻ không thể tin nổi.
Vợ... vợ chưa cưới ư?
Cô đang gặp ảo giác, hay là người này... bị điên rồi thế?
Mọi người có mặt ở đây cũng ngẩn người ra.
Tình thế hiện tại là như thế nào vậy? Không phải là nên tập trung vào chuyện Hoắc Hoành có phải là con riêng thật hay không sao?
Sao cuối cùng lại biến thành tiết mục cầu hôn thế này?