*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1��Lão gia... Không phải... tôi không làm... tôi vô tội... tôi...”
Hoắc Khải Lãng thấy dáng vẻ kinh hãi của bà ta, lại nghĩ tới những khổ sở mà Nguyễn Lương Nguyên phải chịu trong những năm gần đây, và thân thể đầy vết thương lúc này của bà ấy đều do mẹ con nhà này ban cho thì không thể áp chế được lửa giận trong lòng.
Ông ta đi tới trước mặt Liễu Phiêu Nhiên, túm chặt lấy cổ bà ta, hung tợn nói: “Nếu không phải ngày đó A Nguyên bảo tôi cưới bà, bà nghĩ bà là cái gì chứ, cũng xứng ngủ bên cạnh tôi sao!”
“Tôi...” Liễu Phiêu Nhiên bị túm chặt cần cổ, mặt dần đỏ bừng lên, bởi vì không thở được nên bà ta ra sức vung tay, muốn giãy ra.
Hoắc Khải Lãng lại càng dùng sức hơn, hai tròng mắt của Liễu Phiêu3Nhiên cũng bắt đầu lồi ra, lực cánh tay cũng dần yếu hẳn.
Đến khi Hoắc Khải Lãng thấy bà ta đã sắp chết đến nơi rồi thì mới thả tay ra, ném bà ta xuống đất, “Nếu không phải A Nguyên đang ở đây, tôi không muốn làm kinh động tới bà ấy, thì bà đã chết từ lâu rồi!”
Liễu Phiêu Nhiên ôm lấy cổ mình, vội vàng ra sức hít thở, y như một con cá đang ngáp chết.
Vừa rồi suýt chút nữa thôi, suýt chút nữa thôi là bà ta đã chết rồi.
“Đưa bà ta về nhà nhỏ, từ nay trở đi không cho phép bước ra ngoài nửa bước.” Hoắc Khải Lãng ra lệnh xong liền rời đi, không ngoảnh đầu lại một lần.
Liễu Phiêu Nhiên lập tức bị kéo ra ngoài.
Hoắc Hoành ở bên cửa sổ trên lầu nhìn thấy thế liền nói với Nguyễn Lương2Nguyên cũng đang ngồi trên xe lăn, “Dì Nguyễn, lần này cảm ơn dì. Nếu không phải dì diễn như thật thì Hoắc Mân sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy.”
Lúc trước, thực ra khi Hoắc Hoành sắp xếp cái bẫy này đã có ý muốn đưa Nguyễn Lương Nguyên rời khỏi mảnh đất thị phi này
rồi. Khi đó, mục tiêu của anh là người đàn ông thuộc hạ của chú Năm.
Mục tiêu ban đầu của anh là muốn giải quyết Hoắc Mân xong sẽ thuận tiện diệt trừ vài con sâu mọt trong công ty.
Nhưng không ngờ Nguyễn Lương Nguyên lại nói muốn giúp đỡ, coi như trả lại ân tình năm đó cho anh.
Nguyễn Lương Nguyên nghiêng đầu mỉm cười, vỗ vai anh, “Năm đó khi đưa cháu về, suýt chút nữa dì đã bị bắn chết, nếu không nhờ phát súng năm đó của cháu1thì dì đã mất mạng lâu rồi. Lần này coi như dì trả lại cho cháu.”
Hoắc Hoành cười đáp: “Cũng coi như không uổng công cháu bắn phát súng đó, sau đó còn gặp bao nhiêu ác mộng.”
“Lần đó, khi thấy cháu bắn súng, dì đã biết cháu rất có triển vọng, giờ quả nhiên thấy mình không sai.” Trong ánh mắt bà tràn đầy sự vui mừng và đắc ý.
“Nhưng mà, có một điểm cháu không hiểu nổi.”
Nguyễn Lương Nguyên cười nhẹ hỏi lại: “Có phải cháu thấy lạ vì sao dì không khuyên cháu không?”
Hoắc Hoành gật đầu, “Đúng thế ạ!”
“Trước giờ, luôn chỉ có một người được bước lên đỉnh cao nhất, hai anh em các cháu sớm muộn gì cũng sẽ đánh nhau, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Hoắc Mân dễ sa vào bẫy của cháu như thế, thậm chí còn không để1dì vào mắt, đủ thể thấy nó không chỉ ngu ngốc mà còn không biết nhớ tình cảm cũ.” Lúc này, tuy rằng Nguyễn Lương Nguyên nói rất nhẹ nhưng trong giọng nói lại lộ ra sự lạnh lẽo.
“Giao Hoắc thị cho nó, dì không yên tâm. Tuy dì không thích nơi này, cũng đã rời đi rất nhiều năm, nhưng tốt xấu gì, Hoắc thị vẫn có tâm huyết nửa đời của dì trong đó.”