*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1��Vậy bệnh cảm của cô ấy thì sao, có nghiêm trọng không?” Lưu Thiên Mục đưa hộp thuốc cảm duy nhất kia qua, “Uống thuốc, ra mồ hôi là khỏe.”
“Được.”
Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh cẩn thận lắng nghe lời dặn của bác sĩ, dáng vẻ còn nghiêm túc hơn lúc chân mình bị bệnh
Lưu Thiên Mục viết xong danh sách thuốc, giao cho y tá bên cạnh, hết việc dịch lại gần, cười hóng chuyện: “Nhưng mà anh có bạn gái từ lúc nào thế, sao không nói với tôi?” “Anh có thể về nhà rồi.” Bây giờ Hoắc Hoành không có tâm trạng muốn nói chuyện, không khách sáo bảo A Hổ đuổi người ra ngoài
“Đây là chỗ của tôi, này! Anh không thể.” Còn chưa nói xong bốn chữ “ăn cháo đá bát”,3Lưu Thiên Mục đã bị A Hổ xách cổ áo ném thẳng ra ngoài
Trong phòng chỉ còn lại Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đang ngủ say
Đồng hồ treo tường kêu tích tắc, ánh mặt trời buổi chiều dần dần ngả về phía Tây
Cuối cùng, người phòng trong vì tư thế nằm sấp ngủ nên hơi khó chịu mà yếu ớt tỉnh lại
“Em tỉnh rồi à?” Giọng nói dịu dàng êm ái vang lên bên tai, Nhiếp Nhiên bừng tỉnh nhìn qua
Hoắc Hoành ngồi ở cạnh giường, bề một bát sứ trắng, hơi nóng đang bay lên, có lẽ mới nấu xong không lâu
Bệnh viện này lại còn có thể đun nấu à?
Có điều nghĩ lại, Hoắc
Hoành là ai cơ chứ, đừng nói đun bếp, mua luôn chỗ này cũng được
“Nếu em tỉnh rồi thì ăn2chút đi
Tôi bảo nhà bếp nấu cháo bí đỏ cho em, đợi lát nữa nếu không đủ tôi sẽ bảo bọn họ nấu món khác cho em.” Nhiếp Nhiên nhìn anh, không há miệng cũng không có ý nhận lấy
Cô chưa quên vừa rồi trong xe bầu không khí giữa hai người không hòa thuận thế nào
Hoắc Hoành thấy cô đang cau mặt lại nhìn chằm chằm mình, anh biết hành động của mình đối với cô trong xe lúc nãy khiến cô không vui
Anh đặt thìa xuống, thầm thở dài
Đúng là kiếp trước nợ cô gái này mà
“Vẫn còn giận à?” Nhiếp Nhiên không lên tiếng, đôi mắt đã hoàn toàn tỉnh táo thoáng qua sự lạnh lùng
Nếu như là người lạ, vừa rồi tay anh ta đã bị phế rồi
“Vừa rồi em không nên1nói như vậy.” Hoắc Hoành bất đắc dĩ nói
Lúc nào không nên như vậy? Cô nói cái gì? Hình như nhìn ra Nhiếp Nhiên hoang mang, anh giải thích, “Tôi mất bao nhiêu công sức cứu em như vậy, em lại tùy tiện nói em nhảy xe, em bảo tôi nghĩ như thế nào?”