Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Đích thân chăm sóc - Chuẩn bị phương án (5)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Buổi trưa tôi lại qua đây, em ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương nhé.” Hoắc Hoành nói chuyện như nói với trẻ con, Nhiếp Nhiên nghe mà trợn mắt lên

Nói xong, anh dặn cô Vương mấy câu xong rồi vội vàng rời đi

Thật ra vừa rồi A Hổ lên tầng nói với anh, Hoắc Khải Lãng gọi điện thoại tới, yêu cầu anh về ngay, hình như ông ta đã biết chuyện lúc sáng rồi

A Hổ lại bồi thêm một câu, nói là nghe giọng ông có vẻ không vui

Đương nhiên sẽ không vui rồi, dù sao đó cũng là con trai của ông ta, cho dù không thích, không hài lòng, nhưng nuôi hơn ba mươi năm nói mất là mất, lại còn là bị em trai mình bắn chết,3trong lòng thế nào cũng không thoải mái

Bước vào nhà, trong phòng khách trước kia vang tiếng nói cười của ba người giờ này đã trở nên vắng vẻ

Một người bị mình giết, một người bị Hoắc Khải Lãng nhốt ở phòng nhỏ sau nhà

Chỉ có mấy tháng ngắn ngủi, quang cảnh đã trở nên tan tành như vậy

Nhà họ Hoắc rộng lớn lặng ngắt như tờ, thê thảm sầu thương

Hoắc Hoành cong khóe miệng lên, đẩy xe lăn lên phòng sách trên tầng

Anh mới vừa đẩy cửa ra đã thấy Hoắc Khải Lãng nhắm mắt ngồi tựa vào ghế, nhìn già đi hẳn

Câu nói đầu tiên của ông ta không phải là vì sao lại giết anh mình, mà là..

“Tại sao đống hàng kia lại bị cảnh sát tịch thu?”2Hoắc Hoành cong khóe miệng lên giễu cợt, không biết Hoắc Mân ở trên trời có linh thiêng nghe thấy câu này, có thất vọng xót xa và oán hận không?

Hoặc là cảm ơn mình đã sớm giải thoát cho hắn

“Con xin lỗi, lần này là con làm không tốt.” Mặc dù là nhận sai, nhưng vẻ mặt anh vẫn bình thản, giọng không nóng không lạnh

Hoắc Khải Lãng từ từ mở mắt ra, nhiệt độ trong gió dường như cũng theo đó mà hạ thấp

“Ta nghe nói là A Mân và Lưu Chấn cùng bắt cóc cô gái kia, con vì cứu cô gái đó cho nên mới bị cảnh sát mời đi uống trà?” “Không hoàn toàn là vì cô ấy, con cũng là hi vọng anh có thể1quay đầu.”

“Quay đầu? Con dùng cái cách bắn chết này để nó quay đầu à?” Trong mắt Hoắc Khải Lãng ánh lên sự u ám

“Con đã khuyên anh ấy rất lâu, đáng tiếc anh ấy không nghe

Hơn nữa khi đó cảnh sát đến rồi, con sợ anh ấy vì trả thù con mà không tiếc kéo cả Hoắc thị vào, cho nên mới bất đắc dĩ làm như vậy.” Hoắc Khải Lăng nghe được lời giải thích
của anh thì cười lạnh, “Đến anh ruột mình mà con còn giết, con còn có cái gì bất đắc dĩ nữa!” Hoắc Hoành không sợ hãi chút nào, chỉ thản nhiên cười, “Từ xưa tới nay thắng làm vua thua làm giặc, nếu anh ấy đã thua thì phải chấp nhận thua

Những lời1này là ba đã nói

Bây giờ anh ấy thua rồi, thì phải chịu cái giá của việc đó.”

“Giỏi, giỏi, giỏi!” Hoắc Khải Lãng giận quá hóa cười, “Ta có thể không cần đứa con trai này, nhưng con nhất định phải đem đống hàng đó về cho ta!” Hoắc Hoành tốt bụng nhắc nhở một câu, “Nếu như không phải là anh nhúng tay vào, bây giờ chỗ hàng đó đã chở đến nước Trồi

Ba, bây giờ chúng ta đang bị cảnh sát để mắt đến, con cảm thấy để qua đợt này đã rồi hãy nói.” Trong phòng lập tức yên tĩnh lại

Hoắc Khải Lãng không ngờ Hoắc Hoành lại hành động nhanh như vậy

Lúc đầu ông ta muốn mượn chuyện kia đưa Hoắc Mân đi, ở nước ngoài ít1nhất cũng tránh được phạm vi thể lực của Hoắc Hoành, chỉ cần còn sống, là có thể kiềm chế Hoắc Hoành

Nhưng không ngờ cái đồ không có tiền đồ đó lại tự động dâng đến cửa, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như vậy

Bây giờ tất cả cán cân đều đã nghiêng sang phía Hoắc Hoành, nhất thời ông ta cũng không làm gì được đứa con trai này

Mãi lâu sau, ông ta mới hờ hững nói: “Con mới vừa lên nắm quyền đã xảy ra chuyện này, đừng nói ta chưa nhắc nhở con, lòng người sẽ xao động.” “Ba yên tâm, mặc dù chỗ hàng đó đã bị tịch thu, nhưng lúc đầu con đã chuẩn bị đồng thời hai phương án rồi, vẫn còn một phần hàng đã được chuyển thẳng từ nước ngoài, mặc dù số lượng không nhiều, nhưng vẫn tốt hơn mất hết.” Hoắc Khải Lãng rất bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn anh, hóa ra nó còn âm thầm chuẩn bị chiêu cuối

Mưu tính và mưu đồ như vậy..

Ha! Hoắc Mân chết ở trong tay nó..

không tính là oan

Dường như ông ta thấy mệt mỏi, phất tay, “Chỉ cần bên đó không sao là được rồi, con đi ra ngoài đi.” “Vâng.” Hoắc Hoành gật đầu, nhẹ nhàng lui ra ngoài

Nhưng vẫn chưa ra khỏi cổng nhà họ Hoắc, điện thoại của Hoắc Hoành đột nhiên vang lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện