Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Nụ hôn đánh cắp - Giết người (4)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



1��Em còn từng bị thương nghiêm trọng hơn à?”

Nhiếp Nhiên tưởng là anh ta nghi ngờ, thầm nghĩ mình khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm vụ, không thể để anh ta bắt thóp được, như vậy sẽ không có lợi lắm

Cô suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Đúng vậy, lần trước trong buổi dạ tiệc của ngài Roth, vết thương trên cổ cũng coi là tương đối nghiêm trọng đúng không?” Nhiếp Nhiên có ý muốn châm chọc anh ta mấy câu, quả nhiên Hoắc Hoành lập tức thu hồi ánh mắt vốn nghi ngờ quan sát cô lại, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Cô gái này cố ý khiến mình mất mặt mà, riêng ngày hôm nay đã châm chọc mình hai lần rồi, càng ngày càng to gan

Tuần đó mặc dù nói là chăm sóc, nhưng thật ra Hoắc Hoành3rất bận, trừ buổi chiều hôm đó ở lại phòng trọ của Nhiếp Nhiên ra, về cơ bản ban ngày anh đều ở trong công ty

Cô Vương sẽ ở nhà cô chăm cô, thỉnh thoảng Hoắc Hoành sẽ gọi điện thoại tới hỏi mấy câu

Tan làm, anh mới về ăn cơm nói chuyện với Nhiếp Nhiên, buổi tối bôi thuốc cho cô xong rồi nằm trên sofa trông cho cô ngủ

Nhiếp Nhiên vốn còn tưởng tên cầm thú này đến buổi tối sẽ biến thân thành chó sói, nhưng mấy đêm tiếp theo phát hiện anh ta đều ngoan ngoãn nằm ở trên sofa trong phòng khách, không có bất cứ hành động vượt quá giới hạn nào

Con sói đói đột nhiên hóa thân thành con chó trung thành, chuyện này khiến Nhiếp Nhiên không thích ứng được

Nhưng cũng may là được cô Vương2hết lòng chăm sóc nên vết thương của cô rất mau khỏi, hơn nữa lúc rửa mặt cô phát hiện sắc mặt mình cũng hồng hào hơn hẳn

Cảm sốt về cơ bản đã khỏi rồi, vết thương
trên eo cũng đã kết vảy, nhưng vậy mà lại có người không chịu đi, nói là muốn quan sát xem liệu có bị nhiễm trùng không.

Vết thương của ai kết vảy rồi còn nhiễm trùng được hả! Nhiếp Nhiên rất khinh bỉ cái cớ của Hoắc Hoành

Thôi mặc kệ anh ta đi, dù sao mình tự thu dọn đồ rồi đi là được

Anh ta muốn ở chỗ này bao lâu thì ở

Hai ngày cuối tuần, cô đã đặt xong vé xe vào thứ ba tuần sau và tự mình thu dọn đồ đạc

Mà hai ngày đó, Hoắc Hoành ngồi ở bên cạnh xử lý chuyện công1việc lại rất lãnh đạm, không hề có ý giữ cô lại, giống như không nhìn thấy

Chuyện này làm Nhiếp Nhiên khỏi phải mất công kiếm cớ.

Bởi vì chỉ đến để làm nhiệm vụ, cho nên cô không mang nhiều đồ, sau hai ngày vừa dọn vừa chơi đã xong hết rồi

Nhưng đúng lúc cô gói ghém xong, định nghỉ ngơi hai ngày chuẩn bị lên đường thì Lệ Xuyên Lâm lại đột nhiên gửi cho cô một tin nhắn

Nhiếp Nhiên không nhịn được tò mò, đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, tại sao còn phải gặp nhau? Không phải lại xảy ra chuyện rắc rối gì rồi chứ? Nhiếp Nhiên nghĩ đến đám cảnh sát không đáng tin cậy kia, cộng thêm vì tấm huy chương chiến công của mình nên cô chỉ có thể bất đắc dĩ tìm thời gian lén chạy1ra ngoài

“Anh có chuyện gì mà không thể nhắn tin cho tôi luôn? Lại cứ bắt tôi phải ra ngoài làm gì?” Đến nơi thấy Lệ Xuyên Lâm ngồi ở đó, Nhiếp Nhiên không nhịn được oán trách.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện