*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1ậu..
sao cậu lại đến đây!” Lão Tam Tử vì quá kinh ngạc và kích động nên nói năng hơi lắp bắp
Lần trước “cậu thanh niên” này đến trước mặt ông ta cầm dao ngồi ở trong cửa hàng, cũng trắng trợn mỉm cười với ông ta như vậy
Tuy nói cửa hàng giày của ông ta chỉ là vỏ bọc, về cơ bản không làm ăn gì, nhưng như vậy cũng không chịu được có người cầm dao ngồi ở trong phòng khách
Con dao mỏng sáng lạnh lẽo kia xoay tròn ở đầu ngón tay cô, thỉnh thoảng tia sáng lạnh lẽo lại đập vào mắt khiến tim ông ta thắt lại, thật sự là không chịu nổi
Cuối cùng ông ta vẫn phải kìm nén, chủ động hỏi “cậu ta” có chuyện gì cần giúp không, sau đó lại giúp “cậu ta” một3chiếc xe tải đến bến cảng
Thời điểm đó, ông ta suýt nữa bị người ta phát hiện, khó giữ được cái mạng nhỏ này
Bây giờ “cậu ta” lại chạy tới, còn chào hỏi nói đã lâu không gặp với ông ta
Lão Tam Tử thật sự muốn khóc, bắt nạt một ông chú trung tuổi như vậy hay lắm sao! Nếu không phải thấy tính tình “cậu ta” quái đản, nói không chừng thật sự sẽ ra tay độc ác với mình, ông ta đã sớm chỉ vào mũi mà chửi rồi
“Đã nói là ông phục vụ tốt, cho nên khả năng quay lại cao mà.” Cửa cửa hàng bị Nhiếp Nhiên đóng lại, bên trong phòng mờ tối, cô cà lơ phất phơ đứng ở trước quầy, quét mắt nhìn mấy cánh cửa sau lưng Lão Tam Tử
Lão Tam Tử thấy cô2đang quan sát, lập tức quỳ xuống cầu xin, “Đại ca, cầu xin cậu, tha cho tôi đi!” Nhìn cái dáng vẻ xấu xa kia của cậu ta”, trời mới biết “cậu thanh niên” này lại muốn làm chuyện
gì, ngộ nhỡ phá hủy cửa hàng nhỏ của mình thì làm thế nào? “Vậy sao được, khó khăn lắm mới tìm được một chỗ phục vụ tốt, giá cả hợp lý, tôi sẽ không bỏ qua đâu.” Nhiếp Nhiên gian xảo trả lời ông ta, nhưng ánh mắt lại dừng lại ở giữa mấy cánh cửa rất lâu, cuối cùng rơi vào cánh cửa cũ kĩ bên trái
Sau đó, cô đẩy cửa quầy ra đi thẳng vào
Lão Tam Tử thấy hình như cô muốn xông vào, lập tức đứng ở trước mặt cô, “Nơi này..
nơi này cậu không thể vào.”
Nhiếp Nhiên thấy1mình bị chặn đường, mất kiên nhẫn đẩy nhẹ ông ta
Ai ngờ Lão Tam Tử này lại quá yếu, lảo đảo suýt nữa đập vào tường
Sau đó, cô bước lớn về khía cánh cửa gỗ bí ẩn nhất kia
Phía trên treo ba cái khóa sắt lớn rất cũ kĩ, gần như không có ai chú ý đến, nhưng Nhiếp Nhiên lại phát hiện ổ khóa vô cùng sạch sẽ, nhìn là biết thường dùng
Nhiếp Nhiên lấy tay ước lượng ba cái khóa sắt to kia, không có ý tiến một bước
Lúc này, Lão Tam Tử mới thở phào một hơi, may mà có khóa, cô không mở ra được
Những cảnh tiếp theo làm ông ta kinh ngạc lập tức hít một hơi lạnh, suýt nữa bị sặc nước miếng mà ho khan
Nhiếp Nhiên lấy ra một chùm chìa khóa, chọn một lúc1sau đó lấy ra một cái trong đó, nhét vào ổ khóa, khẽ xoay một cái, cửa bị mở ra
Lão Tam Tử theo bản năng sờ túi mình, quả nhiên chùm chìa khóa kia đã biến mất rồi