*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1hành phố A ngày trước cũng chỉ đối được việc Nhị thiếu gật đầu và ừ một tiếng mà thôi
Đâu có như bây giờ, cô Diệp chỉ là chỉnh sửa một phần tài liệu, lại được Nhị thiểu khen bằng hai chữ “không tệ”
Diệp Lan này rốt cuộc có lại lịch thế nào, diện mạo bình thường, sao lại khiến Nhị thiểu nhà mình theo đuổi đến thế này? Nhiếp Nhiên bị A Hổ cho là diện mạo bình thường không hề vì được Hoắc Hoành khen ngợi mà cao hứng, chỉ miễn cưỡng nói một câu, “Anh Hoắc hài lòng là tốt rồi.” Hoắc Hoành thấy cô sầm mặt lại, chỉ có thể giơ tay nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Trêu em thôi.”3Cuối cùng, anh còn bồi thêm một câu, “Quỷ hẹp hòi.” Quỷ hẹp hòi? Người này thật biết cách phản công lại mà! Rõ ràng là anh ta giở trò lưu manh trước, sao cuối cùng lại biến thành mình hẹp hòi? Chẳng lẽ bị anh ta công khai trêu ghẹo, cô còn phải xoay eo nói “đâu có, tôi có ngực có mông à”! Nhiếp Nhiên tức giận muốn rút tay về, kết quả Hoắc Hoành càng dùng sức nắm chặt hơn
Lúc hai người kéo qua kéo lại, vết chai trên tay anh cọ vào lòng bàn tay Nhiếp Nhiên, hơi ram ráp
Nhiếp Nhiên thấy không rút được tay về, dứt khoát dùng đầu ngón tay mình chọc vào vết chai trong bàn tay anh
“Sao tay anh lại2có nhiều vết chai mỏng như vậy?” “Do luyện súng.” Nhiếp Nhiên vốn tưởng là anh ta sẽ kiếm cái cớ gì để che giấu, không ngờ anh ta lại rất thản nhiên, bởi vì tin tưởng mình à?
Hay là anh ta
lại định giở trò gì? “Luyện súng có vất vả không?” Nhiếp Nhiên nhìn vết chai mỏng trên tay anh ta
Căn cứ vào độ lớn và vị trí của vết chai, cô biết được Hoắc Hoành không chỉ đơn giản là luyện khẩu súng bình thường, mà luyện không ít súng máy hạng nặng
“Không có gì không vất vả cả, khi em muốn sống thì sẽ không nghĩ đến hai chữ vất vả.” Giọng nói nhẹ nhàng của anh vang khiến Nhiếp Nhiên đang nhìn bàn tay1Hoắc Hoành khựng lại, không nhịn được nghĩ đến kiếp trước của mình
Đúng là trong cuộc sống đen tối giống như địa ngục đó, cô chưa bao giờ nghĩ đến hai chữ vất vả
Cho dù là vì chạy trốn nên bị phạt treo trên tháp, cô cũng chỉ muốn bảo vệ sức khỏe khiến mình sống tiếp, mà không phải là cảm thấy mình sống thật khổ sở, muốn từ bỏ
Đối với cô khi đó mà nói, chỉ có sống mới có hi vọng, còn cho dù được cứu, cô cũng chỉ càng cố gắng đi huấn luyện, liều mạng huấn luyện hơn so với người khác
Vì sẽ có một ngày cô có thể chạy trốn khỏi đó
Cô ngẩn ngơ, không nhịn được “vâng” nhẹ một tiếng
Hoắc Hoành nhìn1ánh mắt trống rỗng của cô, đáy mắt anh lóe lên, giống như vô tình hỏi một câu, “Em cũng từng có khoảng thời gian như vậy à?” Nhiếp Nhiên vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, giây phút đó giống như có một tia chớp bổ xuống, lập tức tỉnh táo lại.