*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tôi không sao.” Nhiếp Nhiên lắc đầu, ngoan ngoãn tựa đầu vào gối, tỏ vẻ áy náy, “Xin lỗi ngài Hoắc, tôi khiến anh phải...”
Cô còn chưa nói xong thì đã bị tiếng nói vang lên từ ngoài cửa cắt ngang.
“Nhị thiếu!”
A Hổ từ ngoài chạy vào, sắc mặt nghiêm trọng.
Hoắc Hoành nhíu mày, hỏi, “Có chuyện gì?”
“Hai tiếng trước, công ty gọi điện báo, chiều nay có người tung ảnh ngài và thư ký Diệp lên weibo, rất nhiều phóng viên đã tới vây chặt bên ngoài công ty. Điện thoại của phòng Quan hệ công chúng cũng sắp bị nổ tung rồi.” Thần sắc A Hổ cực kì kém, bởi vì dùng sức siết chặt điện thoại mà đầu ngón tay đã trắng bệch.
Có thể thấy, hiện tại anh ta đang tức3giận đến mức nào.
“Ảnh gì?”
A Hổ đưa điện thoại ra, trên màn hình là cảnh Nhiếp Nhiên đứng trên hành lang khách sạn lúc sáng sớm, đang cài lại cúc áo giúp Hoắc Hoành.
Phải công nhận, bọn chó săn chụp ảnh lén này rất biết lấy góc chụp, ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, hai người dưới ánh sáng, lại đứng sát gần nhau, rất giống một đôi tình nhân.
Tiêu đề viết hoa in đậm - TỔNG GIÁM ĐỐC HOẮC THỊ DẪN VỢ CHƯA CƯỚI RA NGOẠI THÀNH DU NGOẠN, TÌNH CẢM NGỌT NGÀO.
Tiếp theo là mấy bức ảnh Hoắc Hoành nhìn Nhiếp Nhiên khi cô đang cài cúc áo cho anh, ánh mắt chăm chú như càng chứng minh cho sự thật trong tiêu đề kia.
“Chẳng phải đây là2lúc tôi cài cúc áo giúp anh sáng nay sao...” Nhiếp Nhiên nói một cách vô ý thức, sau đó không nhịn được che miệng kêu lên, “Có người chụp được ảnh à?”
A Hổ vội vàng hỏi, “Nhị thiếu, có cần bảo phòng Quan hệ công chúng lên tiếng thanh minh không?”
Những bức ảnh kiểu này bị tung lên, lại đúng lúc Nhị thiếu tới buổi họp mặt muộn, điều này rất có thể khiến cho đối tượng hợp tác cảm thấy Nhị thiếu không có thành ý trong vụ làm ăn này.
Ai ngờ Hoắc Hoành lại rất lạnh nhạt: “Ồ, góc chụp không tệ đâu, em cảm thấy sao?”
Anh cười và đưa điện thoại tới trước mặt Nhiếp Nhiên. Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Ngài Hoắc, anh định làm thế nào?”
Hoắc Hoành lại nhìn1ảnh chụp, ngả gối đầu của cô xuống giường, nói: “Em nghỉ ngơi đi, không còn sớm nữa đâu, ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường đấy.”
Sau đó bảo A Hổ đẩy mình ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nằm trên giường nhìn theo bóng dáng anh rời đi.
Thời gian chậm chạp trôi qua, khi kim đồng hồ treo tường nhích tới con số mười giờ kém năm, người vốn dĩ đang ốm yếu nằm trên giường lại mở bừng mắt ra, nhảy phắt xuống giường.
Nhiếp Nhiên khẽ mở cửa ra, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Sau khi xác định mình không làm kinh động đến bất cứ ai, cô mới đi về một khu vực tối tăm trong khu nhà.
Năm phút sau, đúng mười giờ, điện thoại rung lên.
Trên màn hình điện1thoại không rõ thương hiệu hơi lóe lên ánh sáng chớp chớp tắt tắt, hắt lên gương mặt cô, trong đêm đen nhìn vô cùng quỷ dị.
Cô bấm nghe, giọng người đàn ông ở đầu bên kia vừa bức thiết lại vừa đầy hưng phấn, nói: “Sao hả, cô đã nhận được quà tôi gửi chưa?”
Nhiếp Nhiên nhìn về đường chân trời ở phía xa, thần sắc lạnh như băng, “Tiền ở tủ đựng đồ trong siêu thị trên đường Viên Phúc, mật khẩu là 1209, tự qua đó lấy đi.”
“Cảm ơn bà chủ, sau này có công việc như thế này thì cứ tới tìm tôi.” Giọng nói ở đầu bên kia càng kích động hơn.
Sau khi nghe là tung tin về Hoắc thị, hắn vẫn chần chừ mãi không dám nhận, nhưng1sau khi nghe cái giá của chủ thuê đưa ra, hắn ôm tâm trạng thử một lần. Không ngờ quá nửa tin đồn giải trí do hắn ta đưa lên chưa bao giờ lọt vào bảng xếp hạng, ấy thế mà hôm nay lại có may mắn được nhìn thấy tin đồn mình viết ra nhảy vọt lên đứng thứ nhất.
Bây giờ còn có thể lấy được tiền, tâm trạng của hắn chẳng khác nào vừa trúng số độc đắc cả.
“Ngậm chặt miệng của anh vào, nếu không lần sau thứ anh nhận được là tiền âm phủ đấy.”
Nháy mắt, âm thanh kích động ở đầu bên kia đã bị lời nói lạnh lùng, tàn khốc của Nhiếp Nhiên làm cho tắt ngúm, “Vâng, vâng, tôi biết rồi.”
Sau khi lưu loát cúp máy, Nhiếp Nhiên nhanh chóng lấy sim trong máy ra nghiền nát rồi ném vào trong bãi cỏ, sau đó thay bằng thẻ sim của chính mình
Cô đứng trong bóng tối, cả người như hòa vào trong màn đêm.