*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lúc đi ngang qua một gốc chè, cô thấy trên mặt đất được che lại bằng sắt, không biết là gì.
Cô thử đá lên trên đó mấy cái, hỏi, “Đây là gì?”
“Ồ, cái này sao, là hầm. Sau khi lá chè được sao sẽ lên men, sẽ được đặt vào trong mấy cái hầm này để lưu trữ.” Trưởng thôn chỉ về phía một căn phòng đổ nát cách đó không xa, “Ở đó, chỗ đó là kho hàng, cô có muốn qua xem không?”
Nhiếp Nhiên nhìn theo hướng chỉ của ông ta, đột nhiên cười lạnh, “Chỗ các ông, lá chè héo quắt vào cũng chẳng có ai hái, cửa hầm thì hoen gỉ thì kho hàng có cái quái gì3chứ?”
Ánh mắt Nhiếp Nhiên nhìn về phía xa xa, cuối cùng cô cũng hiểu ra tại sao ban nãy trưởng thôn lại muốn chuốc say Hoắc Hoành.
Ở cái nơi hoang tàn như thế này, chẳng có tí giá trị buôn bán nào, đối với bọn họ mà nói thì quý giá, nhưng đối với Hoắc thị mà nói chẳng khác nào một gánh nặng cả.
Huống chi, Hoắc Hoành vừa mới tiếp nhận công việc, cần thiết phải có một chuyện gì đó để tự chứng minh năng lực.
Nhưng sao anh ta lại chọn nơi này chứ? Chẳng lẽ vì trong hợp đồng có một vườn chè hay sao?
Trưởng thôn sửng sốt, hơi xấu hổ xua tay, nở nụ cười, “Cô Diệp quả2rất có mắt quan sát.”
“Lúc trước khi bàn kế hoạch hợp tác, ông đã đặc biệt nói rằng chỗ này của các ông thừa thãi chè, nếu đường sá được thông, chè của các ông sẽ mang tới giá trị rất cao.”
Trưởng thôn thấy không giấu được nữa, nên lập tức lấy trong túi ra một cái phong bì, “Đây là một chút thành ý nhỏ của thôn chúng tôi, mong cô nhận cho.”
Nhiếp Nhiên nhìn cái ba lì xì màu đỏ đã nhăn nhúm không ra hình ra dạng, nụ cười càng tươi hơn một chút, “Không ngờ cái thôn nho nhỏ này của ông mà còn có nhiều người lõi đời như thế.”
“Đương nhiên rồi, cô cầm mua chút đồ1ăn, chuyến đi này chắc là cũng chịu khổ không ít rồi.” Trưởng thôn thấy ý cười dạt dào xuất hiện trên gương mặt cô thì tưởng đã thành công, vội vàng nhét cái phong bì dày kia vào trong tay cô.
“Đúng là không ít.”
Nhiếp Nhiên cầm phong bì lắc nhẹ, không biết là đang nói tới sức nặng của cái phong bì này hay là đang trả lời câu hỏi của trưởng thôn nữa.
“Vậy cảm ơn.”
Trưởng thôn thấy cô nhét cái phong bì kia vào trong túi thì lập tức nở nụ cười, như là trút được gánh nặng.
Kế tiếp, hai người đi ra ngoài.
“Tình hình trong vườn chè ra sao?” Hoắc Hoành thấy cô đi ra liền cười hỏi.
Nhiếp Nhiên1đi tới bên cạnh anh ta, nói một hơi: “Lá chè già cũng không được hái xuống, có vẻ đã bỏ hoang lâu lắm rồi.”
Sắc mặt Hoắc Hoành khẽ thay đổi, nhìn về phía trưởng thôn: “Chẳng phải các ông nói vườn chè của các ông có lợi nhuận ư?”
Trưởng thôn đứng ở bên cạnh, nghe Nhiếp Nhiên nói xong thì sắc mặt biến đổi kịch liệt, giờ lại bị
Hoắc Hoành chất vấn nên lập tức nóng nảy, “Này cô Diệp, vừa rồi rõ ràng cô đã nhận lời... Sao cô có thể nói không giữ lời như thế chứ, cô đã nhận tiền của tôi rồi cơ mà?”
“Chẳng phải ông nói là tôi đi chuyến này vất vả nên đưa1tiền cho tôi coi như bồi thường à? Chứ có bảo tôi là phải nói dối trước mặt sếp của tôi đâu.”
Nhiếp Nhiên vô tội trả lời làm cho trưởng thôn tức giận đến mức không nói nên lời, “Cô cô cô!”
Hoắc Hoành ở bên cạnh nghe hai người nói chuyện, trên cơ bản đã hiểu ra mọi chuyện.
Hẳn là cô phát hiện ra một chút khác thường trong vườn chè này, trưởng thôn muốn cô giấu giếm nên đã hối lộ. Nhưng cuối cùng không ngờ lại bị cô gái nhỏ này cắn ngược trở lại, đen ăn đen.
Nhìn vẻ mặt vô tội của cô, Hoắc Hoành cố gắng nhịn cười, giọng hơi trầm xuống, “Xem ra trưởng thôn cũng không có lòng với vụ làm ăn này lắm rồi.”
“Không không không, không phải đâu! Tôi tuyệt đối không có ý đó!” Trong lòng trưởng thôn căng thẳng, chân đã sắp mềm nhũn.
Đây chính là nhân vật quyền quý tới từ thành phố, nếu mà không cẩn thận đắc tội thì cả thôn này coi như cũng xong luôn.
“Bên trong rất hoang tàn, tôi không biết phải miêu tả thế nào cho tốt nữa. Ngài Hoắc, anh có muốn vào xem một chút không?”
“Cô, cô! Sao cô có thể nói như thế chứ, bên trong đúng là hơi đổ nát, nhưng nào đến nỗi nghiêm trọng như cô nói được!” Trưởng thôn không ngờ cái con bé này vừa ra khỏi vườn đã lập tức trở mặt, không những không nói giúp ông ta mà còn cố tình nói xấu nữa chứ.
Hoắc Hoành trầm ngâm một chút, gật đầu, “Được, đưa tôi vào trong nhìn một chút.”
Trưởng thôn đứng yên tại chỗ, nhất thời không biết có nên đi theo sau hay không.
Nhiếp Nhiên đẩy Hoắc Hoành đi vào trong vườn, một cơn gió lớn thổi cành lá cây xào xạc. Sau khi thấy cảnh tượng tiêu điều phía xa thì sắc mặt Hoắc Hoành trở nên trầm trọng, sự hiền hòa trên gương mặt cũng dần trở nên cứng rắn.
Nhiếp Nhiên đứng sau anh, mắt nhìn xung quanh, không có một bóng người.
Miệng cô lạnh lùng nhếch lên.
Vừa rồi nói nhiều như thế là bởi vì cô không thấy A Hổ ở quanh đây nên mới cố ý dẫn Hoắc Hoành vào trong này.
Có lẽ, cô không cần dùng quá nhiều âm mưu làm gì, giờ có thể kết thúc nhiệm vụ sớm rồi.
Trong đáy mắt Nhiếp Nhiên chậm rãi nổi lên ánh sáng lạnh, tay cô cũng đưa tới bên hông...