*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1ếu cô ta đã đi ra thì hẳn Nhị thiếu cũng ra ngoài rồi.
Nhiếp Nhiên đang định quay về tắm táp nghỉ ngơi, nhưng khi nghe nhắc tới Hoắc Hoành thì không khỏi dừng bước, “Nghĩa là sao?”
“Nhị thiếu vào trong đó cứu cô, cô không thấy sao?” A Hổ cũng bắt đầu nôn nóng.
“Không.” Nhiếp Nhiên lắc đầu, thần sắc lạnh như băng.
A Hổ không nhịn được cúi đầu chửi thầm một câu, lập tức định đi vào trong đó.
Nhưng đúng lúc anh ta xoay người đi thì đột nhiên trong đám người lại vang lên tiếng hét lớn.
“Trời ơi! Sụp rồi!”
“Rầm rầm...” Mái hiên bên phải căn nhà lập tức sụp xuống làm cho đám người vội vã lùi về sau.
Mọi người nhất thời đều kinh hoảng, ánh lửa ngập trời khiến cho3người ta sợ hãi vô cùng.
“Nhị thiếu!” A Hổ không thể tiến vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài hướng vào trong gào lên, nhưng không có lời đáp lại.
Cảm giác không lời đáp lại này khiến cho sự lo lắng trong lòng anh ta không biết phải thế nào cho phải. Đều tại đứa con gái này, đều tại đứa con gái này hết!
A Hổ cất bước đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, túm lấy áo cô, mắt đỏ ngầu: “Nếu Nhị thiếu có vấn đề gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”
Nhiếp Nhiên nhìn căn phòng đang chìm trong biển lửa, sau đó lạnh lùng gạt tay anh ta ra, “Trơ mắt nhìn anh ta đi vào nhưng không hề ngăn cản, tốt nhất là anh nên không tha cho mình2trước đi.”
“Nếu không phải vì lo lắng cho
cô, sao Nhị thiếu lại chạy vào đó cơ chứ? Nhị thiếu có xảy ra chuyện gì cũng là vì cô cả!”
Âm thanh tức giận của A Hổ làm cho mặt mày cô lập tức trở nên lạnh lùng.
Lo lắng cho cô ư?
“Trời ạ, nếu cứ tiếp tục cháy nữa thì kho hàng coi như xong rồi!” Một người dân ở bên cạnh thấp giọng than thở.
Xong... xong rồi ư?
Nhiếp Nhiên nhìn thoáng qua về phía cửa, không hề động đậy.
Mẹ kiếp! Gặp quỷ lo lắng rồi!
Cô oán hận mắng thầm một câu, lập tức hít một hơi thật sâu, xoay người cướp lấy thùng nước trong tay người dân rồi dội xuống đầu mình.
Trời lạnh như thế, lại là nước giếng, cái lạnh của nước làm1cô không nhịn được rùng mình.
“Ôi, cô ơi cô làm gì thế!” Người dân kia vốn đã cảm thấy nước không đủ dùng, giờ cô gái này còn lấy nước cứu mạng thành nước tắm, càng cảm thấy đau lòng hơn.
Cô ném lại một câu rồi xoay người vọt vào trong lửa.
“Tôi vào tìm anh ta! Anh chờ ở đây!”
Nhiếp Nhiên nhanh chóng biến mất sau cửa khiến cho một đám dân đang dập lửa không khỏi hét lên kinh hãi.
Rốt cuộc làm sao thế này, kho hàng này sắp sụp đến nơi rồi, sao còn không biết sợ chết mà chạy vào thế chứ!