*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1��Sao em lại tức giận thế?” Hoắc Hoành nghe ra tinh thần cô không có vấn đề gì, giọng chỉ hơi khàn một chút thì cũng thoáng thấy yên tâm.
“Anh không có việc gì chạy vào đó làm gì hả!”
Nhiếp Nhiên tức tối trừng mắt với anh. Cả người cô chật vật như bây giờ cũng là do tên này ban cho!
“Tôi muốn vào tìm em!” Hoắc Hoành nhẹ giơ tay xoa đầu cô.
Nhiếp Nhiên nghiêm mặt, lạnh lùng hỏi, “Thế rốt cuộc là anh tìm tôi, hay là tôi tìm anh đây?”
Lời này làm cho Hoắc Hoành phải cúi đầu, im lặng hồi lâu không nói gì.
“Lần sau em đừng làm như vậy nữa.” Hồi lâu sau, anh mới cầm lấy tay cô, dịu dàng nói.
Còn có lần sau, anh nghĩ hay thật đấy nhỉ! Nhiếp Nhiên âm thầm bĩu môi khinh bỉ trong3lòng.
Thấy cô không nói gì, Hoắc Hoành lại mỉm cười, “Lần đầu tiên tôi thấy em tức giận như thế đấy, phản ứng còn lớn hơn cả phản ứng của tôi sau khi hôn em, nhưng tôi rất vui.”
“...”
Đây là cái loại so sánh chết tiệt gì vậy! Phản ứng còn lớn hơn phản ứng của bản thân anh ta là cái quái gì chứ!
Suýt chút nữa thì anh ta đã hại cô chết trong biển lửa, cô không nên tức giận à? Hơn nữa, anh ta vui vẻ cái chết tiệt gì chứ?
Cô lạnh mặt với anh ta mà anh ta còn vui vẻ được à?
Người này có phải tâm lý bị biến thái hay không, thích ngược à?
Nhiếp Nhiên nhìn Hoắc Hoành đang ngồi cười bên cạnh mình với vẻ mặt khó hiểu.
“Cô Diệp tỉnh rồi sao, vậy đi rửa mặt đi rồi2ăn cơm thôi.” Một người phụ nữ bưng một hộp thức ăn từ ngoài đi vào, sau khi thấy Nhiếp Nhiên đã tỉnh lại thì lập
tức cười nói.
Mặt ư?
Nhiếp Nhiên sờ lên mặt theo bản năng, vừa thấy trên đầu ngón tay toàn là màu đen thì trái tim cô mới thả lỏng ra.
May quá, may quá, may mà chưa lau mặt!
“Tôi còn muốn thay quần áo nữa, có thể lấy giúp tôi túi đồ tới đây được không?” Nhiếp Nhiên mỉm cười hỏi.
“Được, cô chờ tôi một chút.” Người phụ nữ đặt hộp thức ăn lên bàn, sau đó liền xoay người đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, đồ đạc và một chậu nước ấm đã được người phụ nữ mang tới.
Nhiếp Nhiên mỉm cười nói cảm ơn, sau đó tầm mắt dừng ở Hoắc Hoành đang ngồi bên cạnh, “Tôi muốn thay1quần áo.”
Hoắc Hoành chỉ chân mình, như là bất đắc dĩ, nói: “Không có xe lăn, tôi không đi được.”
Giọng nói muốn bao nhiêu ấm ức liền có bấy nhiêu ấm ức đó làm Nhiếp Nhiên tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Vậy tôi về phòng mình là được.”
Nói xong, cô xoay người xuống giường.
“Được rồi, nói đùa thôi mà, em chẳng hài hước chút nào.” Hoắc Hoành hướng ra cửa gọi một tiếng, A Hổ lấy ra một chiếc xe lăn dự phòng trong cốp xe tới.
Anh ta dìu Hoắc Hoành lên xe lăn rồi lập tức đẩy xe đi ra ngoài.
“Em rửa mặt xong thì thay quần áo rồi ăn đi, phòng này em ở, tôi ở chỗ khác.”
Trước khi ra khỏi phòng, Hoắc Hoành dặn dò cô một câu rồi mới cẩn thận đóng cửa lại. Sau đó, tiếng bước chân1càng ngày càng xa.