Hoắc tổng tới lúc nào vậy?
Toi rồi, có phải Hoắc tổng đã nghe thấy những lời mình3 nói lúc nãy hay không?
Cô ta lập tức người áo tố cáo trước: “Hoắc tổng... Thư..2. thư ký Diệp đánh người!”
Hoắc Hoành nhìn sang Nhiếp Nhiên, thấy Nhiếp Nhiên dư0ờng như vô cùng bối rối trước sự xuất hiện của anh.
“Người phụ nữ của tôi, đừng 0nói là đánh người, cho dù giết người cũng được.” Trong đáy mắt Hoắc Hoành xuất hiện ý c3ười nhè nhẹ, mặc dù giọng nói lạnh nhạt nhưng từng câu từng chữ đều làm cho chân Hạ Na dần nhũn ra.
Cô ta là thư ký riêng của Hoắc Mân, lại là tay trong của Hoắc Khải Lãng, Hoắc Hoành có thân phận thế nào, cô ta cũng ít nhiều biết một chút.
Hạ Na dám cam đoan, câu nói kia của Hoắc Hoành không chỉ là nói để dọa. Nếu thật sự muốn ra tay, anh ta... anh ta chắc chắn sẽ làm được.
“Hoắc tổng, tôi... tôi...”
“Cô bị đuổi việc.” Hoắc Hoành chẳng thèm nghe cô ta giải thích nửa lời, sau khi nói câu đó thì lập tức đẩy xe lăn tới trước mặt Nhiếp Nhiên.
“Hoắc tổng! Anh hãy nghe tôi giải thích, tôi thật sự...”
Hạ Na còn muốn tiếp tục lải nhải. Vất vả lắm cô ta mới có thể trở thành tâm phúc của Hoắc Khải Lãng, giờ Hoắc Hoành chỉ dùng một câu đã loại trừ được mình, sao có thể chứ!
“A Hổ!”
Sau tiếng gọi này của anh, Hạ Na liền cảm thấy cổ áo mình bị túm lấy, chân rời khỏi mặt đất, bị A Hổ xách ra ngoài như xách một con gà chết.
Cuối cùng cô ta bị ném thẳng ra ngoài, hoàn toàn không có ý thương hoa tiếc ngọc gì hết.
“Hoắc tổng, Hoắc tổng!” Hạ Na lảo đảo vài bước, sau khi đứng vững lại muốn xông vào, nhưng A Hổ đứng ở cửa lập tức trừng mắt làm cho cô ta sợ tới mức đứng khựng lại.
“Không ngờ em lại tức giận đến thế.” Trong
phòng, Hoắc Hoành đối mặt với Nhiếp Nhiên, cười có phần yêu chiều.
Hiển nhiên, vừa rồi Hoắc Hoành đã nghe hết những lời giữa Nhiếp Nhiên và Hạ Na rồi.
“Anh... anh tới lúc nào vậy?” Nhiếp Nhiên đứng trước máy in, vặn ngón trỏ, cúi thấp đầu.
Từ sau vụ tai nạn xe, dường như không có ai dám nhắc tới hai chân của anh nữa, có người là không dám nói, có người là chẳng thèm quan tâm. Dần dần, chính anh cũng chẳng để ý nữa, giờ đột nhiên lại có người quan tâm tới mình, tay anh không tự chủ được mà nắm chặt lại.
“Bắt đầu từ cái câu ‘Cô nói lại những lời cô vừa nói xem’ kia, giọng nói hung ác như thể sắp ăn thịt người tới nơi. Tôi là Tổng giám đốc của Hoắc thị này, tốt xấu gì cũng phải xem xem là ai mà còn dữ dằn hơn cả tôi...” Ánh mắt anh chăm chú quan sát từng biểu hiện trên mặt Nhiếp Nhiên. Giờ phút này, anh rất muốn biết cô thật lòng hay giả tạo.
Từ lúc cô cứu anh ra khỏi đám cháy kia, Hoắc Hoành luôn chú ý tới từng hành động của cô, giờ cô lại che chở anh như thế...
“Tôi không nên đánh người.” Nhiếp Nhiên vẫn cúi đầu, khẽ đáp.
Hoắc Hoành gật đầu đăm chiêu, “Ừ, đúng là công ty có quy định ấy.”
Cô gái nhỏ trước mắt giờ lại bày ra dáng vẻ ủ dột và xấu hổ, chỉ muốn chôn đầu vào ngực mình luôn vậy.