*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Nhị thiểu, chúng ta tới rồi.” Lái xe xuống xe để giúp Hoắc Hoành ngồi lên xe lăn, Nhiếp Nhiên đã có bài học lần trước nên lần này không nhìn chằm chằm chân Hoắc Hoành nữa mà là cúi đầu nhìn lén
Cô cứ cảm thấy hai chân của Hoắc Hoành có vấn đề, có lẽ là do lúc trước hành động của người đàn ông này đã qua mắt mình quá giỏi, thế nên giờ cô tuyệt đối không tin tưởng anh ta nữa
Hoắc Hoành vờ như không biết hành động lén nhìn của cô, nói với cô: “Xuống xe đi.” “Vâng.” Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt, xuống xe, cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút: “Đây không phải sân bay ư? Chúng ta tới đây làm gì?”
“Ra nước ngoài thì đương nhiên phải tới3sân bay rồi.” Nhiếp Nhiên cau mày hỏi: “Không phải đi tham gia tiệc tối ư?”
“Đúng thế.”
Thấy Hoắc Hoành mỉm cười gật đầu, Nhiếp Nhiên khựng lại ba giây, sau đó lập tức bừng tỉnh, “Không thể nào, phải đi xa như thể để dự tiệc tối ư?” “Ừ, nên cô phải vất vả một chút rồi.” Nhiếp Nhiên thấy anh ta nhờ vả thành khẩn như vậy thì cuống quýt lắc đầu, nói: “Không không không, ngài Hoắc, anh đừng đùa nữa, tôi mặc thế này ra nước ngoài ư?”
“Không được sao?” “Đương nhiên không được!” Nhiếp Nhiên lập tức từ chối không hề nghĩ ngợi
Nhưng đợi nói xong rồi cô mới phát hiện ra lời nói của mình không ổn, vì thế lập tức mềm giọng xuống, nói: “Ý của tôi là..
ra nước ngoài..
ra nước ngoài thì cần1phải có hộ chiếu, tôi không có hộ chiếu!”
Hoắc Hoành dường như không để ý tới giọng điệu vừa rồi của cô, cười ôn hòa: “Không sao, tôi đã làm giúp cô rồi.” Sau đó để cho lái xe đẩy anh ta vào trong thang máy dành cho người khuyết tật.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nghi hoặc khó hiểu hỏi: “Chẳng phải làm hộ chiếu thì phải có chứng minh thư sao?”
Hoắc Hoành ngồi trong thang máy nhìn cô: “Lúc cô thay lễ phục, tôi đã cho trợ lý đem túi xách của cô ở công ty tới đây và làm thủ tục, còn thuận tiện xin nghỉ giúp cô hai ngày.” Vừa nghe thấy túi mình bị anh ta lấy đi, cô nhất thời cảm thấy không ổn.
Giấy tờ chứng minh thân phận6của cô đều là giả, nếu bị anh ta mang đi làm hộ chiếu, chỉ cần vừa tra là sẽ lòi ra ngay! Chẳng lẽ anh ta đã nhận ra cô? Cho nên mới cố ý giữ cô trong phòng thay đồ để kéo dài thời gian sao? Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Nhiếp Nhiên là chạy trốn! Cô âm thầm quan sát xung quanh hầm để xe này một vòng
Lối ra nửa khép kín, bên trong cửa có hai thanh chắn điện, ngoài cửa còn có hai nhân viên an ninh trông coi, ở ba góc có gắn sáu camera.
“Còn không vào à, thang máy sắp đóng rồi.” Lúc này, Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn, một bàn tay giữ cửa thang máy hỏi.
Nhiếp Nhiên nhìn Hoắc Hoành đang ngồi bên trong thang máy, bình tĩnh suy nghĩ4vài giây
Không được, chưa nói tới camera theo dõi, bây giờ còn có Hoắc Hoành nhìn mình chằm chặp như thế, một khi có hành động khác thường là anh ta sẽ gọi người ngay, phần thắng không lớn, đợi lát nữa tìm cơ hội có vẻ tốt hơn
Cuối cùng, cô vẫn quyết định tìm cơ hội để trốn là
tốt nhất, vì thế liền nhanh chân tiến vào trong thang máy.
Thang máy chậm rãi đi lên, chỉ sau vài giây ngắn ngủi, thang máy lại kêu lên một tiếng, cửa mở ra
Nhiếp Nhiên đi theo Hoắc Hoành vào một phòng chờ riêng, căn phòng rộng rãi và sáng sủa, thậm chí có thể nhìn thấy máy bay đón ánh mặt trời, cất cánh xông thẳng lên trời cao, cho đến khi hóa thành một vệt sáng qua khung cửa
Nhưng3mà lúc này Nhiếp Nhiên nào còn tâm trạng ngắm những cái đó, trong đầu toàn là làm thế nào để trốn thoát được
Theo kim đồng hồ nhích dần từng chút một, cô nhìn Hoắc Hoành ngồi ở bên kia đọc tài liệu, rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên
“Tôi muốn đi toilet.” Cô đi nhanh ra cửa, lại nghe thấy Hoắc Hoành không hề ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên đáp một câu: “Không cần ra ngoài, ở đây có.” Nhiếp Nhiên hơi dừng chân một chút, lại tiếp tục nói: “Tôi muốn uống nước.”
“Ở đây cũng có.” “Tôi muốn ăn gì đó.” “Đều có cả.”
“Tôi...”
Nhiếp Nhiên có cảm giác như Hoắc Hoành đã chuyển cả thế giới vào trong căn phòng chờ này vậy.
Đột nhiên, ngoài cửa có tiếng gõ cửa, sau đó một người đàn ông tiến vào, đi sát qua bên người Nhiếp Nhiên.
Anh ta dừng ở trước mặt Hoắc Hoành, cung kính nói: “Nhị thiếu.” “Làm xong rồi chứ?” Nhiếp Nhiên đứng ở cửa nghe thấy thế thì trong lòng “lộp bộp” một chút, quay phắt đầu lại, chỉ thấy người đàn ông kia cầm túi xách và chứng minh thư của cô đưa lên.
Thình thịch..
thình thịch..
Từ lúc người đàn ông đó đưa đổ ra cho đến khi Hoắc Hoành nhận lấy chỉ có mấy giây, nhưng Nhiếp Nhiên lại có cảm giác như một đoạn phim quay chậm, thậm chí cô còn nghe được cả tiếng trái tim đập thình thịch trong ngực, càng ngày càng nhanh
Đôi mắt dưới tóc mái dày rậm của cô hơi nheo lại, hai tay nắm chặt, cả người căng thẳng, nín thở chờ đến giây phút cuối cùng
“Đã làm xong cả rồi.” Nhiếp Nhiên đang ở trong trạng thái đề phòng nghe thấy người đàn ông kia nói thế thì kinh ngạc trừng mắt
Sao có thể chứ?
Rõ ràng thân phận của cô là gì, sao có thể thông qua được chứ?
“Ồ? Thật ư?” Hoắc Hoành nhìn hộ chiếu mới mẻ vừa mới ra lò thì đuôi lông mày hơi nhếch lên, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Thú vị thật, xem ra đúng là không thể coi thường cô nàng này.
Sau đó, anh liền đưa hộ chiếu cho Nhiếp Nhiên vẫn còn đang đứng sững ra ở đó, “Giữ hộ chiếu cho cẩn thận.” “Cảm..
cảm ơn.” Nhiếp Nhiên nhận lấy hộ chiếu, mở ra, vừa nhìn liền thấy quả nhiên là mặt của mình, chỉ có tên là tên giả - Diệp Lan.
Chẳng lẽ máy tính gặp trục trặc gì sao? Không, không thể nào, cho dù máy tính gặp trục trặc thì cũng không thể nào có chuyện tên và nét mặt lại khớp nhau được.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?