*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhiếp Dập bị dọa đến mức phải nuốt nước bọt, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ thờ ơ: “Chuyện này...
Thôi được rồi, được rồi, giờ tôi đang đói lắm, mau tìm khách sạn cho tôi ăn no đi đã! Tôi nói trước nhé, không phải tôi thay đổi ý kiến vì mấy lời này của chị đâu!” Nhiếp Nhiên không thèm để ý, cô nói với chú Lý đang ngồi bên ghế lái: “Lái xe đi chú, tìm một khách sạn tốt gần đây, không cần vào thành phố.” “Điều này...” Chú Lý lộ vẻ khó xử.
“Chú yên tâm, chú không cần phải trả tiền khách sạn, xem như là đi công tác đi.” Chủ Lý nghe xong vô cùng ngạc nhiên nhìn cô: “Thật sự cảm ơn cô chủ.” Nhiếp Dập ngồi phía sau khinh thường lẩm bẩm, “Mẹ! Đúng là nghèo mà, ngay cả tiền khách sạn cũng không trả được, còn muốn nhà chúng ta trả.” Mặt chú Lý lúng túng lúc trắng lúc xanh.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh chuyển chủ đề, “Chú lái xe đi.”
“Vâng.” Chủ Lý gật nhẹ đầu rồi khởi động xe.
Nhiếp Dập ở đằng sau vẫn không biết điều mà nói như ra lệnh, “Ê, lúc lái xe nhẹ nhàng một chút, tôi
còn muốn ngủ!” Chú Lý nhìn Nhiếp Nhiên ở bên cạnh dường như đã ngủ thiếp đi rồi sau đó mới trả lời: “Dạ, cậu chủ.” Chiếc xe ổn định chạy trên đường.
Không biết đã qua bao lâu, tốc độ chiếc xe bắt đầu giảm bớt, Nhiếp Nhiên mở mắt ra thì thấy đã đến một khách sạn nhìn không đến nỗi nào.
Nhân viên phục vụ ở ngoài cửa vội vàng chạy đến mở cửa xe, Nhiếp Nhiên xuống xe, thấy Nhiếp Dập đã ngủ thiếp đi.
Nhiếp Nhiên mỉm cười, vừa rồi nó dám bảo cô biến lên ghế phụ? Cô cố tình đóng cửa xe rất mạnh làm Nhiếp Dập đang ngủ lập tức tỉnh lại.
“A!” Nhiếp Dập bắn người lên, do dùng sức quá mạnh nên đập vào trần xe, nó đau đến mức ôm đầu nhe răng trợn mắt.
Người gây tai họa thản nhiên nói: “Em cẩn thận một chút, nhỡ bị ngu thì sao?” “Chị!” Nhiếp Dập dùng tay che đầu rồi nhìn cô căm hận, “Rõ ràng là chị cố ý!” “Em nói như vậy bạn cho chị quá, chị ngồi đằng trước làm sao có thể biết em ngủ lúc nào, chị làm gì có mắt ở sau gáy.”