*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một trận gió lạnh cuốn lá khô bay lên, tầng mây đột nhiên sà xuống.
Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn như đang trầm tư, dường như không cảm nhận được sự khác thường ở sau lưng.
Nhiếp Nhiên từng bước tới gần, mỗi bước tiến lên, sự lạnh lùng lại bịt kín đáy mắt một phần, cho đến tận khi tới sau lưng Hoắc Hoành rồi, cánh tay bên hông chậm rãi rút dao găm ra, một luồng ánh sáng bạc lóe lên.
Phút chốc, vành tai cô khẽ động, hình như có động tĩnh gì đó ở phía xa.
Nhiếp Nhiên vội vàng buông tay, dùng áo che lại, đứng yên sau lưng Hoắc Hoành.
Đúng lúc này, A Hổ đột nhiên vội vàng đi tới trước mặt Hoắc Hoành, khom người cung kính nói, “Nhị thiếu.”
Hoắc Hoành như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Về thôi.”
“Vâng.”
A Hổ cung kính gật đầu, sau đó đẩy Hoắc Hoành ra ngoài.
Nhiếp Nhiên nhìn chủ tớ hai người đi ra khỏi vườn, trong lòng thấy vô cùng ảo não, nếu vừa rồi A Hổ tới chậm một chút thôi, có lẽ...
Chỉ suýt chút nữa là thành công rồi!
Nhiếp Nhiên âm thầm tức giận, không cam lòng đi ra ngoài.
Thôn trưởng đứng đợi ngoài cổng đã nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa, thấy ba người đi ra liền lập tức xông lên.
“Hoắc tổng, Hoắc tổng, ngài thấy đấy... thực ra đây chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không có ý lừa ngài đâu... Thực ra là...”
Trưởng thôn muốn giải thích nhưng đã bị Hoắc Hoành lạnh lùng cắt ngang.
“Không phải cố ý ư, chẳng lẽ tiền lại tự chạy tới tay thư ký của tôi à? Vườn chè này nhìn bên ngoài thì sạch sẽ, nhưng bên trong lại rất hoang tàn, ông không cảm thấy là mình đã chém gió quá mức à?”
Đối mặt với lời chất vất nghiêm nghị của Hoắc Hoành, trưởng thôn lập tức hoảng hốt, “Tôi... tôi... tôi không có ý đó... Hoắc tổng, ngài hãy nghe tôi giải thích!”
“Tôi không muốn nghe ông giải thích gì nữa, những gì bày ra trước mắt chính là lời giải thích tốt nhất rồi.” Hoắc Hoành đưa mắt ra hiệu, A Hổ lập tức đẩy xe lăn rời đi.
Trưởng thôn thấy thế lập tức chạy qua, quỳ phịch xuống đất.
“Tôi xin ngài hãy nghe tôi nói một câu, chỉ một câu thôi!”
Hoắc Hoành khẽ cau mày, tuy rằng sắc mặt vẫn lạnh như băng nhưng cũng không tiếp
tục bảo A Hổ đẩy mình đi nữa.
Trưởng thôn vội vàng giải thích, “Tôi thực sự không cố ý đưa tiền cho cô này đâu, nếu không phải đã hết cách rồi thì tôi cũng sẽ không làm thế!”
Hoắc Hoành thấy ông ta có ý phủ nhận thì ánh mắt lại chìm xuống ba phần, “Hết cách ư? Các ông mà biết đút lót thế này, thì chẳng bằng nghĩ cách chỉnh đốn lại vườn chè của mình đi.”
“Anh tưởng tôi và mọi người không muốn hay sao?” Trưởng thôn tỏ vẻ đau khổ, vừa bất lực lại vừa đau đớn, phẫn hận, “Chè của chúng tôi không thể đưa ra ngoài được, lần nào hái được chè mới xuống và có cơ hội đưa ra ngoài thì giữa đường đã hỏng hết, không chỉ thế mà còn có cả thực phẩm, rau dưa và trái cây, cái gì có thể bán đều đưa đi bán cả! Nhưng cuối cùng đều bị con đường chết tiệt kia làm trì hoãn! Người trẻ trong thôn không còn cách nào khác, đều đã rời khỏi nơi này vào thành phố làm công cả, chỉ còn lại toàn ông già bà cả ở lại thôi.”
Hoắc Hoành đưa mắt nhìn ra xa, mày nhíu chặt lại, “Chính quyền không có cách giải quyết gì sao?”
“Giải quyết? Anh bảo bọn họ giải quyết ư? Bảo họ giải quyết thì có khác nào nhét bánh bao thịt vào miệng chó đâu cơ chứ!” Trưởng thôn trả lời đầy oán hận. Giọng điệu hoàn toàn khác hẳn với lời lẽ giới thiệu đã kéo không ít nhà đầu tư tới đây khi họ mới vào thôn.
Hoắc Hoành im lặng ngồi trên xe lăn, không nói câu nào.
Trưởng thôn thấy anh nhíu mày suy tư, không nói một câu nào thì trong lòng cũng bắt đầu thấy bất ổn, “Hoắc tổng, tôi biết hối lộ tiền là không tốt, nhưng mà tôi thật sự... tôi thật sự không còn cách nào cả, tôi xin ngài, tôi xin ngài hãy giúp tôi, hãy giúp thôn chúng tôi đi mà!”