*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dư Xảo Xảo khinh thường ngồi bên cạnh lập tức nói với cảnh sát kia: “Vương Chí, Lưu Long, hai anh nói với cô ta bí mật cấp cao của Cục Cảnh sát, lẽ nào không sợ cấp trên phạt sao?”
Hai cảnh sát mơ hồ không dám khẳng định.
Nhiếp Nhiên lười phản ứng, hỏi tiếp: “Ngoài cái đó ra thì còn gì khác không?”
“Hết rồi.” Vương Chí lắc đầu.
Dư Xảo Xảo năm lần bảy lượt bị coi thường tức thì bắt đầu đuổi người: “Tôi nói cho cô biết, nếu cô không phải người của Cục Cảnh sát thì mời cô đi ngay! Nếu cô không đi thì tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt cô đi đó!”
Cuối cùng, ánh mắt của Nhiếp Nhiên cũng dừng lại ở phía cô ta, cô nhíu mày không nhịn nữa: “Cô mà còn cứ ở đây lải nhải nữa, tôi sẽ bảo Lệ Xuyên Lâm tống cô ra ngoài đấy!”
“Cô nghĩ cô là ai chứ? Sao Đội trưởng Lệ có thể nghe lời cô được?” Dư Xảo Xảo hừ lạnh một tiếng. Cứ nhắc đến Lệ Xuyên Lâm thì giọng nói của cô ta lại mềm mại đi mấy phần, thậm chí mặt còn đỏ lên khi nhìn anh ta.
Dáng vẻ đó khiến Nhiếp Nhiên thấy buồn nôn. Sao cô gái này lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy chứ?
Thật là nổi cả da gà!
“Lệ Xuyên Lâm, anh nghe thấy chưa? Nếu anh không đuổi thì tôi sẽ đuổi đấy, nhưng tôi chắc chắn là sẽ không thương hoa tiếc ngọc đâu!”
Nhiếp Nhiên dựa lưng vào ghế, cánh tay không có tay áo còn đang băng bó, dáng vẻ vô cùng bất cần, không giống con gái một chút nào.
Lệ Xuyên Lâm cau mày hít một hơi thật sâu, sau đó lạnh lùng nói với Dư Xảo Xảo, “Đây là tổ Điều tra mật mã, mời cô trở về phòng Hành chính.”
Dư Xảo Xảo không ngờ Lệ Xuyên Lâm lại nghe lời cô gái kia mà đuổi mình đi như thế.
“Vậy cô ta thì sao? Cô ta là ai? Cô ta có tư cách gì mà đi vào đây chứ?” Dư Xảo Xảo tức giận chỉ vào Nhiếp Nhiên, hỏi Lệ Xuyên Lâm.
Nhưng Lệ Xuyên Lâm
vẫn chưa kịp nói, Nhiếp Nhiên đã ung dung nói chen vào một câu: “Bạn gái của Lệ Xuyên Lâm có được không?”
Dư Xảo Xảo nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, tức giận đến phát run lên: “Cô! Cô nói cái gì?”
Tất cả mọi người trong phòng bao gồm cả Lệ Xuyên Lâm đều đồng loạt hướng mắt về phía cô.
Nhiếp Nhiên thỏa mãn nhìn bộ mặt kinh hãi của Dư Xảo Xảo, hoàn toàn là vẻ mặt thất tình của người thiếu nữ, nói tiếp: “Nhìn vẻ mặt cô oán hận như muốn cắn chết tôi vậy, chỉ có tình địch thì mới thế thôi.”
Sau đó cô khẽ vỗ tay Lệ Xuyên Lâm, cười tủm tỉm nhỏ giọng nói với anh ta: “Này, tôi giúp anh đẩy được người thầm thương trộm nhớ anh bấy lâu này đi, anh cố gắng tranh thủ thời gian hằng đêm mà trùm chăn ngủ ngon nhé.”
Người đàn ông bị câu nói kia của cô làm choáng váng đổ mồ hôi hết cả lòng bàn tay, trong nháy mắt lại bị câu nói vừa xong mà tức đến nghẹn lại, sau đó thì bao nhiêu sự tức giận ập đến.
“Cô im mồm!” Anh ta nghiến răng nghiến lợi.
Nhiếp Nhiên lại bĩu môi: “Đúng là làm ơn mắc oán, biết vậy ngay từ đầu đã không giúp anh rồi.”
Nói xong, cô lại tập trung vào màn hình, tiếp tục nghiên cứu tài liệu kia.
Còn Dư Xảo Xảo bị câu nói vừa rồi làm cho tan nát cõi lòng. Cuối cùng, cô ta không nhịn được khi phải nhìn thấy hai người họ thì thầm thân mật với nhau, tức giận bỏ đi.
Nhìn cô ta ôm cục tức chạy đi, Nhiếp Nhiên cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi: “Cô ta sao vậy? Chạy nhanh thế làm gì cơ chứ?”
“A ha ha ha ha…”
Cả đám cười rộ lên.
Nhiếp Nhiên nhìn bộ mặt kỳ quái của mọi người xung quanh thì mặc kệ, tiếp tục làm việc.