*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 3hờ sau khi người bồi bàn kia đi khỏi, cô liền trốn vào một góc, buộc làn váy của mình lên rồi nhanh chân đi về phía phòng bếp
“Nhanh lên, nhanh lên, mang hết chỗ bánh ngọt kia ra!”
“Mau xuống hầm lấy hai thùng rượu vang đỏ lên đây, nhớ kĩ là chờ rượu bay hơi 15 phút rồi hãy mang đi!” “Còn nữa, lấy thêm mười mấy cái ly chân dài ra đây!”
Bếp sau rất ồn ào, khi thể ngất trời, bếp trưởng đứng ở trước mặt một đám phụ bếp cao giọng phân nhiệm vụ
Chờ sau khi đám người kia đi làm việc của mình rồi, bếp trưởng mới lau mồ hôi sau gáy, hùng hổ mắng, “Đúng là, không biết đại tiểu thư nhà nào lại bất cẩn như thế, gây ra chuyện bất ngờ như thế này! Tiệc tối đã lắm việc rồi, giờ lại càng thêm3việc nữa!” Phòng bếp rối loạn, một thợ bánh lấy bánh ngọt mới nướng xong ra khỏi lò, kết quả mới xoay người đi một chút, lúc quay về đã phát hiện trên bàn vốn có tổng cộng hai mươi phần bánh, giờ lại thiếu mất một
“Bánh của tôi đâu rồi, sao tự nhiên thiếu mất một cái thế này?” Một thợ bánh khác nhìn thấy anh ta đứng đó lẩm bẩm nói với đồng bánh thì đi tới hỏi, “Tiểu Lý, có chuyện gì thế?”
Thợ bánh tên Tiểu Lý kia nhíu mày: “Anh Vương, bánh ngọt của tôi lại bị thiếu mất một phần.” “Có phải do cậu làm thiếu một phần không?” “Không thể nào, vừa rồi tôi còn đếm mà, chắc chắn không sai đâu.” Tiểu Lý gãi đầu, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu nổi
“Hai người các cậu đứng đó lải nhải gì thế hả, xong1rồi thì mau mang ra đi! Chẳng lẽ chờ khách tự vào bếp lấy đồ à?” Bếp trưởng đứng ở phía trước mắt sắc thấy hai người bọn họ không làm gì mà cứ đứng nói chuyện thì quát
lên.
Hai người kia sợ tới mức giật bắn người, liên tục gật đầu: “Vâng!” “Mau làm thêm một phần đi, nếu không bếp trưởng lại chửi cho đấy.” Thừa dịp bếp trưởng không nhìn về phía này, anh Vương liền nói nhỏ với Tiểu Lý
“Y như có ma.” Tiểu Lý vừa bị mắng cúi đầu nói một câu, đành phải lấy bột mì và các loại nguyên liệu từ trong ngăn tủ ra.
Mà lúc này, Nhiếp Nhiên nấp ở trong phòng chứa đồ ở bếp sau đang nhàn nhã ăn bánh ngọt
Nghe thấy đầu bếp kia tức giận mắng một câu và tiếng bước chân đi xa dần, cô đắc ý gặm6miếng bánh ngọt trong tay, “Làm sao mà anh nhìn thấy ma được chứ?”
Cô đứng tựa vào cửa, nhấm nháp miếng bánh ngọt thơm ngon, không biết có phải do đã đói lâu lắm rồi nên chỉ cắn được vài cái đã ăn xong miếng bánh, lại vẫn cứ cảm thấy chưa no bụng
Vì thế, cô quyết định tìm cơ hội lấy thêm vài cái bánh nữa.
Ai ngờ, đúng lúc cô mở cửa sổ của phòng chứa đồ ra thì lại thấy một người đàn ông mặc đồ bồi bàn đang đứng ở cách mình không xa.
Đột nhiên, người đàn ông kia lấy thứ gì đó từ trên người ra, nhân lúc tất cả mọi người không chú ý, dùng tốc độ cực nhanh ném vào trong ly rượu.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, mắt hơi híp lại.
Rượu trong ly sủi bọt, viên thuốc kia nhanh chóng tan ra gần như không4còn gì nữa.
Định ám sát ư? Ám sát ai chứ?
Là ai phái tới ám sát?
Sau khi bồi bàn nam kia rời đi, thần sắc Nhiếp Nhiên liền trở nên nghiêm nghị.