*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vừa lên đến xe, anh ta nghe thấy Hoắc Hoành đã ngồi trên xe từ trước, lo lắng hỏi: “Tình hình của cô ấy thế nào?”
“Bị cứa vào động mạch, mất máu rất nhiều, phải tiếp máu!” Sau khi bác sĩ trả lời câu hỏi xong thì lập tức quay ra dặn dò y tá: “Lấy khăn bịt chặt lấy vết thương để cầm máu, sau đó gọi điện cho kho máu của bệnh viện báo cần rất nhiều máu.”
Chiếc xe phóng như bay trên đường, chỉ một lát đã đến của bệnh viện rồi.
Cửa xe vừa mở ra, đội ngũ nhân viên đã ngay lập tức xuống xe, cáng cứu thương được đẩy luôn vào phòng cấp cứu.
Đèn cấp cứu màu đỏ được bật lên.
Hoắc Hoành ngồi ở cửa phòng cấp cứu nhìn chiếc đèn đỏ kia mà lòng không khỏi đau xót.
Chết tiệt! Vừa3nãy không nên vì thử người con gái này mà để cô ở bên ngoài
Cứ nghĩ là thân thủ của cô tốt, nhất định có thể thoát thân, không ngờ lại...
Khoan đã!
Hoắc Hoành đột nhiên mơ hồ nhận ra điều gì đó
Bản lĩnh của cô Hoắc Hoành cũng hiểu đôi chút, sao lại không thể chống lại được một con dao găm? Lẽ nào là cô cố ý?
Nghĩ đến đây, mắt anh ta nheo lại một chút.
Thời gian cứ thế trôi qua, chiếc đồng hồ trên tường chậm rãi chuyển động
Hoắc Hoành trầm tĩnh ngồi đợi trước phòng phẫu thuật chờ kết quả
Rạng sáng, đèn của phòng cấp cứu tắt, cánh cửa mở ra rất nhanh
“Bác sĩ, cô ấy sao rồi?” Vừa mới thấy bác sĩ xuất hiện, Hoắc Hoành đã đẩy chiếc xe lăn tới
Bác sĩ bỏ khẩu trang ra nói: “Cứa vào động mạch,1vết thương tuy không sâu nhưng mất máu rất nhiều, cơ thể vô cùng yếu.” Quả nhiên là như thế! Cô gái này điên rồi!
Nhìn thấy Nhiếp Nhiên được đẩy ra, anh ta nắm chặt hai tay lại, cố kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, nghiến răng hỏi: “Thế bây giờ cô ấy thế nào rồi?” “Chúng tôi đã băng bó vết thương lại rồi, vì cơ thể cô ấy khá yếu nên có thể sáng mai mới tỉnh lại.” Ngài Roth đứng một bên cũng vô cùng áy náy nói: “Đều là do chúng ta không cẩn thận mới khiến cô Diệp bị thương nặng như thế này
Tôi nhất định phải tìm được kẻ đứng sau vụ này.” Hoắc Hoành không thèm ngẩng đầu lên, chỉ buông ra một câu: “A Hổ, tiễn khách!” Sau đó, anh ta đẩy xe lăn vào phòng bệnh
“Vậy8thì, Nhị thiểu, việc làm ăn của chúng ta...” Roth lại hỏi thêm một câu.
Hoắc Hoành chỉ trả lời vỏn vẹn hai từ: “Tạm hoãn!”
Cửa đã bị đóng sầm lại.
Roth đứng sững sờ trước cửa, anh ta chưa từng thấy Hoắc Hoành tàn ác như thế này bao giờ, anh ta có cảm giác không khí đều tràn ngập mùi thuốc súng vậy.
Không phải Hoắc Hoành vì người con gái này mà đau lòng chứ?
Roth nhíu mày lại, nhìn cánh cửa phòng bệnh một lần nữa rồi bước vào thang máy.
Trong phòng bệnh, Hoắc Hoành đẩy chiếc xe lăn về phía giường bệnh, nhìn khuôn mặt xanh xao tái nhợt yếu ớt và những vết băng bó chằng chịt ở cổ của cô, anh ta tức đến nỗi chỉ muốn dựng cô dậy đánh cho một trận
Nếu như muốn chứng minh bản thân giống như một9người trợ lý nhỏ bé thì cũng không cần phải lấy mạng ra để liều như vậy chứ!
“Két...” Cửa mở ra.
A Hổ bước vào, nói nhỏ vào tai Hoắc Hoành: “Nhị thiếu, gương mặt người đó đã chỉnh sửa rồi, không thể tra ra được lại lịch của gã.” “Tiếp tục điều tra!” Anh ta nhìn Nhiếp Nhiên, gương mặt không có bất kì cảm xúc nào, giọng nói cũng lạnh như băng.
Từ lúc hai mươi tuổi A Hổ đã ở bên cạnh Hoắc Hoành, chưa bao giờ anh ta thấy Hoắc Hoành như thế này
Anh ta ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng khẽ gật đầu: “Vâng.”
Cửa đóng lại, trong phòng bệnh yên tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng nước truyền dịch chảy.
Tầm mắt của Hoắc Hoành dừng lại ở gương mặt xanh xao của cô, bàn tay không tự chủ7xoa nhẹ gò má cô
Cách một lớp phấn dày, anh ta bỗng nhiên nhớ đến ngày trong căn phòng kho cũ nát u tối, gương mặt trắng ngần kia, đôi mắt tinh ranh thông minh, cùng nụ cười nhàn nhạt bất cẩn của cô.
Ngón tay từ từ vuốt nhẹ lên khóe môi lạnh ngắt của cô
Đôi môi kia vì mất máu quá nhiều mà trở nên nhợt nhạt, khô cong, giống như cánh đào mất đi hương sắc
Anh ta nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve, đôi mắt dần dần tối lại, cơ thể bỗng chốc không tự chủ được nghiêng về một bên.