Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Tự mình muốn chết - Giữa bọn họ có mập mờ (5)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đúng lúc này, Hạ Na cũng đi vào phòng in, thấy thư ký nhỏ kia đang lấy lòng cô thì không khỏi cười khinh bỉ: “Chân chó*.”

(*) Chân chó: ý chỉ a dua, nịnh bợ.

Thư ký nhỏ bị Hạ Na châm chọc không một chút nể nang như vậy thì tỏ vẻ ngượng ngùng, “Cái này... thư ký Diệp phải nhớ nghỉ ngơi cho tốt, đừng để vết thương dính nước. Tôi đi làm việc đây.”

“Ừ, cô đi làm việc đi.” Thực ra Nhiếp Nhiên cũng chẳng muốn dây dưa với đám thư ký cấp dưới này, nghe cô ta nói thế liền lập tức gật đầu bảo cô ta đi.

“Giỏi thật, giờ ai nấy trong công ty đều truyền tai nhau, nói cô sẽ là bà chủ tương lai của Hoắc thị đấy.” Sau khi trong phòng in chỉ còn lại hai người, Hạ Na lạnh lùng nói một câu đầy mỉa mai.

Nhiếp Nhiên không ngẩng đầu lên mà tiếp tục đóng dấu tài liệu cần dùng cho buổi chiều, trả lời thản nhiên, “Chỉ là ảnh chụp thôi mà.”

Nhưng không ngờ Hạ Na lại thuận theo, gật đầu đồng tình, “Đúng thế, chỉ là ảnh chụp trộm thôi mà, cho nên cô cũng đừng tự mãn. Huống chi, Hoắc thị này căn bản vẫn do Chủ tịch Hoắc làm chủ.”

Nhiếp Nhiên cười đáp lại, “Cô nói cũng đúng, đó chỉ là bây giờ, nhưng tương lai thì sao chứ? Tương lai về sau ai sẽ làm chủ Hoắc thị đây? Phải biết rằng, bây giờ người thừa kế của Chủ tịch Hoắc cũng chỉ có một mình Hoắc Hoành mà thôi.”

Lời nhắc nhở của cô làm cho sắc mặt của Hạ Na trở nên thảng thốt, “... Cũng chưa biết được, công ty có nhiều cổ đông như thế, ở Hoắc thị, ai có năng lực người đó lên.”

“Cô biết Hoắc Hoành là người không có năng lực à?” Nhiếp Nhiên nhếch môi cười trào phúng, tiếp tục đóng dấu tài liệu.

Hạ Na cũng cười lạnh châm biếm lại, “Đương nhiên cô hy vọng anh ta là người có năng lực lãnh đạo rồi, bởi vì cô cần dựa vào anh ta để leo lên mà. Có
điều, người phụ nữ như cô đúng là có thể vì tiền chịu đựng được đấy, tìm một kẻ tàn phế, chậc chậc.”

Nụ cười trên mặt Nhiếp Nhiên cứng đờ, động tác trong tay cũng dừng lại.

“Cô nói xem, loại đàn ông tàn phế như thế thì có thể làm gì chứ, có lẽ lên giường cũng phải cố hết sức.” Sau khi Hạ Na nhìn thấy sự khác thường của cô, tưởng là đã đâm trúng được vết sẹo trong lòng cô nên càng cười tươi hơn.

Trong phòng in nhất thời chỉ có tiếng máy in.

Nhiếp Nhiên chậm rãi quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, “Cô nói lại những lời cô vừa nói xem.”

“Nói gì cơ? Trên giường phải cố hết sức ấy hả?” Hạ Na ngẩng đầu nhìn cô như khiêu khích.

“Không, câu nói trước đó.” Giọng Nhiếp Nhiên bình thản, nhưng thần sắc vừa lạnh lùng, vừa có vẻ kỳ quái.

Hạ Na đột nhiên nghiêm túc nghĩ lại, “Vì tiền mà tìm một kẻ tàn tật?”

“Chát...” Đột nhiên, một tiếng tát vang lên trong phòng in, làm cho người nghe được không khỏi giật mình trong lòng.

Hạ Na bị tát lệch cả mặt, nhìn Nhiếp Nhiên bằng ánh mắt không thể tin nổi, “Cô dám đánh tôi?”

Hiển nhiên là cô ta đã bị cô đánh tới ngu người.

Nhiếp Nhiên lạnh lùng nói: “Tôi không thể đánh cô? Một thư ký nhỏ mà tưởng mình là ai chứ?”

“Tôi nói thế thì sao hả? Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?” Hạ Na ôm mặt, tức giận tới mức tay kia giơ lên tính đánh trả.

“Dựa vào việc cô ấy là người phụ nữ của tôi, được chưa?” Đúng lúc này, một giọng nói từ bên ngoài vang lên.

Hạ Na quay phắt đầu lại, thấy Hoắc Hoành được A Hổ đẩy vào phòng, cô ta kinh ngạc trợn tròn mắt, “Hoắc... Hoắc tổng?”

Bàn tay cô ta dừng lại giữa không trung, bàn tay kia đang ôm má, nhìn Hoắc Hoành tiến vào bằng ánh mắt khiếp sợ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện