*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Mọi người đừng vội tự tìm cái chết như vậy, đợi thêm đi.” Nhiếp Nhiên nhìn mười mấy tên cướp biển cũng nấp ở cái khe trên đường, không ngừng tính toán trong lòng.
Trong tay bọn họ còn tổng cộng mười mấy phát đạn, trừ khi mỗi phát một tên, thậm chí một phát hai tên, nếu không không thể tiêu diệt hết mười mấy tên kia.
“Cứ đợi như vậy không phải là cách, không bằng tôi xông ra dụ bọn chúng ra ngoài.” Kiều Duy chủ động nói.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Anh xông ra sẽ chết.” Cướp biển không phải kẻ ngu, chưa chắc bọn chúng đã cắn câu.
“Không được, anh không thể ra ngoài!” Thi Sảnh túm lấy tay áo anh ta.
Kiều Duy nghiến răng hất tay cô ta ra, “Chết mình tôi còn hơn chết hết toàn quân.” Nói rồi anh ta cầm súng định xông ra ngoài.
“Đợi thêm đi.” Nhiếp Nhiên giữ lấy tay anh ta.
“Chị Nhiên, rốt cuộc chị đang đợi cái gì thế? Chị Nhiên, có phải là chị còn chôn mìn trên con đường này, hoặc là có thủ pháo đợi bọn chúng cắn câu không?” Hà Giai Ngọc kích động hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Không, mìn đã dùng hết rồi.” Hà Giai Ngọc nhằn mặt: “Vậy chị bảo mọi người đợi cái gì?” Nhiếp Nhiên nhìn lên trời, khói thuốc súng màu đen không ngừng theo gió bay lên, gần như phủ kín vùng trời này.
Cô lạnh giọng nói ba chữ: “Chờ cứu viện.” “Tiểu Nhiên Tử, cô nói đùa à!” Bọn họ ở đây đợi lâu như vậy rồi vẫn không có cứu viện, sao trong mấy phút này có thể có
cứu viện được chứ? Đoàng! Đoàng! Tiếng súng bên chỗ đám cướp biển lại vang lên.
Mấy người Nghiêm Hoài Vũ lập tức bắn trả.
“Hỏng rồi, tôi hết đạn rồi!” Nghiêm Hoài Vũ hỏi Hà Giai Ngọc và Thi Sảnh: “Súng của mọi người còn đạn không, mau lên!” “Tôi có, tôi có!” Hà Giai Ngọc lập tức đưa súng của mình ra.
Nghiêm Hoài Vũ vội vàng cầm lấy súng, bắn liền ba phát về bên kia, nhưng đến phát thứ tư, súng của Hà Giai Ngọc cũng nghỉ ngơi rồi.
“Mẹ kiếp, chỉ có ba phát, không đủ!” Anh ta tức giận ném súng xuống đất.
Lần này chỉ còn một mình Kiều Duy đang kiên trì, tốc độ của anh ta không nhanh như Nghiêm Hoài Vũ, anh ta chỉ có thể một phát súng một tên, cố gắng phát huy đến mức cao nhất.
Nhưng trình độ cao nhất cũng có lúc hết đạn, đối mặt với một cái súng không, anh ta không biết làm thế nào.
“Làm thế nào đây, hết đạn rồi.”
Đường Hưng ở cách đó không xa đã đoán được.
“Ha ha, các anh em, bọn chúng hết đạn rồi! Mau xông lên!” Mười mấy tên cướp biển đi theo Đường Hưng chạy ra khỏi cái khe.
“Làm thế nào đây, bọn chúng xông lại rồi!” “Đều tại mọi người đấy, bây giờ muốn đi cũng không đi được nữa!” Nghiêm Hoài Vũ tức giận mắng mấy cô gái.