*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tên kia thấy bàn của Nhiếp Nhiên có sự khác lạ
Các bàn khác nhìn thấy bọn chúng đều chạy mất, chỉ có cô gái này vẫn thản nhiên ngồi ăn.
Cuối cùng ăn xong lau miệng định rời đi ư, đúng là không coi hắn ra gì mà! Việc này làm cho hắn không chịu được mà phải xắn tay áo bước qua,
“Chúng mày chạy đi đâu? Chạy đi đâu hả?” “ô, chúng tôi có chạy đâu.” Nhiếp Nhiên định đứng lên thì bị hắn quát nên ngồi ngay ngắn lại, cầm đũa lên ăn tiếp
Thật sự thì cô thấy há cảo áp chảo ở đây rất ngon, cô không muốn lãng phí đồ ăn như thế
Tên tóc vàng kia thấy cô lại ngồi xuống ăn thì hừ một tiếng, đập mạnh xuống bàn: “Cái con chết tiệt này, to gan thật! Dám ở trước mặt ông đây mà ăn như thế à? Làm sao? Là ma đói đầu thai à?” Nhiếp Nhiên cho miếng bánh vào mồm xong nhìn sang Hoắc Hoành ở bên cạnh, từ từ buồng đũa xuống, nói rõ ràng: “Vậy tôi không ăn nữa.”
“Đừng, mày thích ăn như thế thì hôm nay tao cho mày ăn nhiều một chút nhé!” Tên tóc vàng quay đầu lại nói với bà chủ: “Nào, cho nó 20 suất há cảo áp chảo! Hôm nay tạo cho nó ăn đến chết luôn!”
“Lục gia, Lục gia đừng như vậy mà, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường thôi mà, lại còn đi cùng người tàn tật thể, thật là đáng thương, anh bỏ qua cho cô ấy đi! Khoản tiền này chiều nay tôi sẽ đưa cho anh có được không?” Bà chủ cuống cuồng chạy đến trước mặt Nhiếp Nhiên xin tha cho cô
Ai ngờ tên tóc vàng ấy đẩy bà một cái, “Không được, hôm nay ông đây muốn nhìn thấy nó ăn, ở địa bàn của ông đây mà lại dám huênh hoang như thế! Thích chết rồi!” Thế nhưng bà chủ vẫn níu tay hắn cầu cứu cho Nhiếp Nhiên: “Lục gia, hai suất này thực ra là nhiều lắm rồi, đến lúc ấy ăn đến nỗi
xảy ra chuyện gì thì có phải anh cũng bị phiền phức không?” “Sợ gì chứ, đây là địa bàn của ông đây, ai cũng phải nể ông đây vài phần
Hôm nay ông đây phải dạy bảo con nha đầu này mới được! Bà cút ra!” Nói xong, hắn đạp bà chủ một đạp xuống đất.
Bà chủ thực sự không biết làm gì, chỉ biết miễn cưỡng bưng đồ lên
Tên tóc vàng giẫm một chân lên ghế, chỉ vào phần há cảo áp chảo nói với Nhiếp Nhiên: “Ăn đi!” Nhiếp Nhiên để tay trên đùi nắm chặt không động đậy, mắt nhìn xuống, không nhìn rõ biểu cảm sắc mặt
Tên kia thấy cô không có động tĩnh gì thì nghĩ rằng cô bị dọa cho sợ rồi, vô cùng đắc ý lấy cây gậy sắt trên tay chọc chọc vào vai cô, “Ăn nhanh lên, lúc nãy chẳng phải là mày rất thích sao!”
Nhiếp Nhiên vẫn trầm tĩnh không nói gì, nhưng nếu nhìn gần thì có thể nhìn thấy sự tức giận đã lan vào tận đáy mắt cô.
Thế nhưng Hoắc Hoành ngồi bên cạnh cô lại không hề tỏ ý muốn giúp đỡ cô.
Bởi vì anh ta đã thấy sự tức giận đang dần xâm lấn cô nhưng anh ta lại vô cùng chờ đợi xem cô gái này sẽ làm gì.
Phải biết rằng, tính khí của cô gái này không tốt đâu
Thế nhưng, khi mà anh ta đang vô cùng chờ đợi thì lại cảm thấy mọi sự tức giận của người con gái bên cạnh bỗng dưng tan biến đi hết
Chỉ thấy cô ngẩng đầu, cầm lấy đũa bắt đầu ăn
Bắt đầu ăn rồi? Cô gái này điên rồi sao, định ăn hết 20 đĩa thật à? Thực sự không phải là điên, mà là nhịn!
Hoắc Hoành vốn không tin tưởng Nhiếp Nhiên lắm, nếu mà cô có bất kì hành động khác thường nào, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu! Điều này Nhiếp Nhiên rất rõ.
Vậy nên, cô nhất định phải nhịn!