*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi sắp xếp lại một lượt các suy đoán của mình, cái chết của tên tóc vàng cuối cùng cũng được lí giải rồi.
Vốn dĩ Hoắc Hoành ở đây là chờ cô!
Anh ta biết trước theo tính cách của cô thì chắc chắn cô sẽ đi báo thù, vì thể tìm người giết tóc vàng, chỉ chờ cô vừa đến thì lập tức bắt về quy án
Đến lúc ấy cô sẽ tỏ ra vô tội, cô sẽ nói hết ra, thậm chí để gột sạch mọi tội danh, còn khiến Phương Lượng phải đến bảo lãnh.
Vậy thân phận, mục đích của cô đều bị anh ta nắm rõ
Lý Kiêu chưa bao giờ thấy lúc cô nóng giận thể này bao giờ
Bị theo dõi? Sao mình lại có thể để bị theo dõi trong khi không biết được tình hình như thế nào? Mặt Lý Kiêu cau lại, “Chuyện này là sao?” Nhiếp Nhiên càng lúc càng nghe thấy rõ tiếng còi cảnh sát, tính ra nếu bây giờ mà chạy thì vẫn còn kịp.
Vì thế, cô lập tức đội mũ lên, xóa sạch dấu chân mình dưới đất, nói với Lý Kiêu: “Chuyện này nói thì rất dài, bây giờ không kịp nói, hãy nhớ là cậu chưa từng gặp tôi.” Ai ngờ cô khi chuẩn bị từ ban công chạy đi thì bị Lý Kiểu tóm lấy, ánh mắt sáng như dao: “Không được, bây giờ cảnh sát đang đến rồi, vừa đúng lúc có thể bắt cậu lại.” “Lý Kiêu, tốt nhất là cậu nên biết rõ, không phải là tôi đang cầu cứu cậu! Nếu như không phải cậu đến đây làm loạn thì cảnh sát cũng không tìm đến đâu.” Nhiếp Nhiên càng nôn nóng thì Lý Kiêu lại càng có cảm giác cô muốn trốn thoát
“Phải nói là nếu tôi không phát hiện ra thì cậu vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!” Tiếng bước chân ngày một dồn dập, Nhiếp Nhiên bị cô gái phiền phức này giữ lại lập tức túm lấy cổ áo cô ta đập thẳng vào tường, tiếng xương cốt đập vào tường tạo nên một tiếng ầm.
Ánh mắt cô vô cùng tức
giận: “Lý Kiêu, cậu tự cho mình là ai chứ? Cứ coi như là tôi có vấn đề thì Phương Lượng sẽ đến bắt tôi, cậu có tư cách gì?”
“Nhưng cậu giết Phùng Anh Anh!” Điều này thật sự làm Nhiếp Nhiên đau đầu! Cái kiểu quân nhân này ra ngoài sao lại cứng nhắc như vậy, nói thế nào cũng không có tác dụng.
Nếu như không phải vì là bạn học cùng thì cô đã cho cô ta một nhát rồi, làm gì có chuyện để cô ta đứng đây giữ cô lại.
Cô nheo mắt lại, trấn tĩnh lại bản thân: “Tôi không giết cô ta, tôi không vì giết cái loại ngu ngốc đấy mà làm bẩn tay mình đâu.”
Lý Kiêu sững sờ mất mấy giây.
Không phải là cô ấy, nhưng nếu như không phải cô ấy thì ai giết Phùng Anh Anh? Phùng Anh Anh ở trong khu tập huấn, chỉ có Nhiếp Nhiên là kẻ thù, hơn nữa Phùng Anh Anh lúc trước còn muốn giết Nhiếp Nhiên, không đúng sao? Theo như tính khí của Nhiếp Nhiên thì sẽ không có chuyện không ra tay đâu
“Nhớ đấy! Cậu chưa từng gặp tôi, cũng không quen tôi! Còn nữa, nếu cảnh sát có hỏi cậu tại sao lại ở đây thì nhớ nói là đến điều tra nguyên nhân cái chết của Phùng Anh Anh, vô tình thấy có người chết!” Khi Lý Kiều vẫn còn đang hoài nghi thì Nhiếp Nhiên đã nới lỏng cổ áo, thấp giọng nói với cô ta xong thì định nhảy qua cửa sổ ra ngoài.
“Tôi dựa vào cái gì mà phải giúp cậu!” “Không phải là giúp tôi, mà là giúp chính cậu! Cậu nghĩ rằng cậu ở đây thế này sẽ không bị cảnh sát nghi ngờ sao? Cái chết của Phùng Anh Anh chính là cái cớ tốt nhất!” Sau đó Nhiếp Nhiên nhanh chóng nhảy vọt ra ngoài, ẩn mình trong màn đêm u tối.