*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Rất tốt? Chị không bị sốt đấy chứ!” Hà Giai Ngọc chỉ Lý Kiều ở bên cạnh rồi hô to với Nhiếp Nhiên: “Chị có biết chị Kiều tháng sau sẽ vào lớp 1 không, theo lý thuyết thì chị cũng phải vào đó! Nhưng bây giờ chẳng những chị không vào lớp 1 mà còn bị phái đến chỗ này làm việc vặt, điều này không công bằng!” Những người xung quanh nghe được lời này đều hít vào một hơi, có người còn bị dọa đến suýt rơi cả đũa.
Nhiếp Nhiên đáng nhẽ phải vào lớp 1? Cái này cái này cái này...
bọn họ không nghe nhầm đấy chứ! Lớp 1 của đội dự bị thì gần như là quân đội đặc chủng tương lai rồi, nếu Nhiếp Nhiên đã có thể tiến vào chỗ như vậy, tại sao lại không dám cầm súng? Cả đám người đó đều cảm thấy trí thông minh của mình không có tác dụng.
“Đúng vậy!” Nghiêm Hoài Vũ cũng phụ họa theo, sau đó dường như nghĩ ngay đến cái gì đó nên quay đầu hỏi An Viễn Đạo: “An Viễn Đạo! Có phải do thầy không, có phải là thầy lại nhúng tay vào không hả?” “Đây là Quân khu 2, tôi không quản được.” An Viễn Đạo tỏ vẻ mình vô tội.
“Ai mà biết được, trước đây đâu phải thấy chưa từng làm chuyện giống như thế này!” “Lần này thực sự không phải do tôi, tôi còn muốn kéo cô ấy vào lớp 1 cơ! Vậy mà cô ấy
đã chạy rồi!” An Viễn Đạo nghĩ đến chuyện này là lại khó chịu, anh ta bực tức nói với Nhiếp Nhiên: “Tôi nói cô cũng thật là! Tôi cứ tưởng cô rời khỏi đội dự bị là để đi làm việc lớn ở đâu chứ, vậy mà lại đến đây rồi bò ra làm việc vặt.
Trong đội dự bị cũng có lớp cấp dưỡng mà, tại sao cô không đến đó mà làm?” Nhiếp Nhiên cười, “Không phải trong đội dự bị có ngài sĩ quan huấn luyện đây à, tôi sợ anh giở trò xấu nên chạy xa một chút cho an toàn.” “Bớt nói linh tinh đi, cô nói thật cho tôi biết, rốt cuộc là như thế nào!” An Viễn Đạo cũng cảm thấy Nhiếp Nhiên đến chỗ này thật lãng phí tài năng.
“Có gì đâu, tôi chỉ cảm thấy làm việc vặt ở lớp cấp dưỡng Quân khu 2 rất tốt.” Nhiếp Nhiên thản nhiên mỉm cười nhìn Lý Kiều từ đầu đến giờ vẫn chưa hề nói gì, “Đúng rồi, chúc mừng cậu, cuối cùng cũng đạt thành nguyện vọng.
Thôi được rồi, tôi còn đang bận việc, không nói chuyện với mấy người nữa.” Nhiếp Nhiên nói xong thì đi luôn vào trong bếp.
Nhiệm Hoài Vũ nhìn dáng vẻ hời hợt của Nhiếp Nhiên thì vô thức muốn đi theo, vậy mà lại bị An Viễn Đạo kéo lại.
“Mọi người ở đây nói chuyện cũng đủ lâu rồi, tranh thủ tìm một chỗ ăn cơm đi!” An Viễn Đạo ra lệnh.