*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhiếp Nhiên nhàn nhã ngồi đối diện với Lý Kiêu, “Biết làm thế nào, tại đầu óc tôi quá thông minh.”
“Ừ, tôi đồng ý với điều này.” Lý Kiêu như vô tình lại như cố tính đồng ý với điều này khiến Nhiếp Nhiên hơi dừng lại.
Cô dựa vào ghế, dùng một tay đỡ đầu rồi nói thẳng: “Nếu chỉ đơn giản là uống bia thì tôi hoan nghênh, nhưng nếu là chuyện khác thì miễn bàn.”
Lý Kiêu mở lon bia uống một ngụm rồi nói tiếp: “Chỉ cần lý do cậu không thể cầm súng không phải do tôi, cậu có trở lại hay không với tôi không quan trọng.
Giống như cậu đã nói, tôi không hề nợ gì cậu.” Ái chà, lấy lại làm tiền, chiêu này cao đấy! Chậc chậc chậc, mới mấy tháng không gặp mà khả năng mồm mép đã khá hơn nhiều.
Nhiếp Nhiên thản nhiên chế giễu: “Từ lúc nào mà cậu cũng sợ nợ ân tình thế? Không phải từ trước đến giờ cậu luôn coi đồng đội lớn hơn trời sao?” Lý Kiêu không nhịn được hỏi ngược lại: “Vậy cậu là đồng đội sao?” Ha ha! Nhanh như vậy mà đã không giữ được bình tĩnh.
Nhiếp Nhiên cười thầm trong lòng.
Cô chỉ cố ý cho Lý Kiều một mồi nhử, vậy mà cô ấy cắn câu.
Nhiếp Nhiên cười lắc đầu, “Không phải.” Lý Kiều khẽ giật mình.
Không phải? Nhiếp Nhiên nói không phải? “Vậy những ngày bọn họ và cậu cùng trải qua nguy hiểm trên hòn đảo đó, chẳng nhẽ chỉ là một giấc mộng thôi à?” Giọng nói của Lý Kiêu hơi trầm xuống, còn kèm theo một ít hơi lạnh.
Dường như Nhiếp Nhiên không hề nhìn thấy Lý Kiêu đang thay đổi, cô gật đầu: “Đúng vậy, đó là một cơn ác mộng.” “Ác mộng?” Bàn tay Lý Kiêu đang cầm lon bia dần siết chặt lại, mặt cô lạnh dần đi.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Suýt
nữa phải chết rồi, không phải ác mộng thì là mộng đẹp chắc?” Nhiếp Nhiên không biết mình chạm phải vảy ngược nào của Lý Kiêu mà khiến cô ấy tức giận như vậy.
Nhưng đúng là cô không hề nói sai, đó thực sự là một cơn ác mộng.
Nếu không có đám địa lôi đó, chắc mấy người bọn họ đã bị đám cướp biển chặt hết chân tay ném cho cá mập ăn rồi.
Lon bia trong tay Lý Kiêu đã hơi biến dạng, nhưng cô vẫn trầm giọng tiếp tục hỏi: “Chiến dịch trên hòn đảo là một cơn ác mộng, vậy mấy người Nghiêm Hoài Vũ thì sao, bọn họ là cái gì?”
Là cái gì?
Bạn bè? Không phải, cô không có bạn.
Đồng đội? Không phải, từ trước đến giờ cô không tin vào thứ này.
Người lạ? Cũng không phải, cô biết tên bọn họ.
Nhiếp Nhiên nghĩ một lúc lâu rồi cho một đáp án chính xác nhất: “Người lạ có biết tên.” Đáp án này của Nhiếp Nhiên lại làm cho ánh mắt Lý Kiều trở nên lạnh lẽo, cô bóp méo cả lon bia trong tay.
“Người lạ? Nhưng chính đám người được gọi là người lạ đó đã cùng sống cùng chết với cậu trên hòn đảo đấy!” Lý Kiêu lạnh lùng nhắc nhở với sắc mặt âm trầm.
“Chỉ là do mọi người cũng muốn sống sót nên đều có chung một mục tiêu mà thôi.” Nhiếp Nhiên hơi khinh thường với câu cùng sống cùng chết.
Lần này, Lý Kiều thực sự bị chọc tức.
Lý Kiều nhìn chằm chằm không hề chớp mắt vào đôi mắt của Nhiếp Nhiên, giống như muốn nhìn xuyên thấu cổ.