*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh sáng ấm áp truyền từ phía sau anh đến tạo nên một vầng hào quang mơ hồ, Nhiếp Nhiên có thể nghe thấy giọng nói dịu dàng như gió xuân của anh ta
Cảm giác thật sự giống như chàng hoàng tử vượt ngàn chông gai đến cứu công chúa vậy
Nếu như cô là một cô gái bình thường, được anh ta cứu giúp hết lần này đến lần khác chắc chắn sẽ coi đó là chân tình
Nhưng đáng tiếc là cô không phải người như thế
Cô biết rõ ràng anh ta ngoài mặt thì dịu dàng như ngọc nhưng phía sau nụ cười kia là một tâm hồn ác độc, lạnh lùng
Nhiếp Nhiên tỏ vẻ khiếp sợ, nhìn về phía Hoắc Mân đang ngã gục dưới đất cách mình không xa, “Anh ta, anh ta..
chết rồi sao?” “Ừ, hắn chết rồi.” Hoắc Hoành khom người đỡ cô dậy
Trong lúc vô tình chạm vào đồ ngủ mỏng của cô, cảm giác nhiệt độ cao khác thường truyền đến từ đầu ngón tay khiến anh nhíu chặt lông mày, “Em bị ốm à?”
Nhiếp Nhiên nhanh chóng rút tay lại cười gượng, “Tôi không sao.”
Tối qua lúc đi kí hợp đồng với Vệ Vicô còn vô cùng vui vẻ, chỉ qua một đêm lại sốt như thế này, khó tránh Hoắc Hoành sẽ nghi ngờ
Đối với người đàn ông này, cô vẫn cứ nên cẩn thận thì hơn
Hoắc Hoành cởi áo vest của mình ra khoác cho cô, giọng nói ấm áp dịu dàng nhưng lại làm người khác tức điên
“Khoác áo lên đi, cẩn thận không sốt cao lâu quá lại ảnh hưởng đến não đấy.” Nhân lúc không có ai chú ý, Nhiếp Nhiên lườm Hoắc Hoành một cái, trong lòng mắng thầm một câu, “Anh mới sốt hỏng não ấy, cả nhà anh đều sốt đến hỏng não!” Nhưng lúc này Hoắc Hoành lại đang chăm chú để ý đến Lưu Chẩn - kẻ nãy giờ không có động tĩnh gì, vì thế không chú ý đến hành động vừa rồi của cô
“Đưa ông ta đi cho tôi.” Hoắc Hoành lạnh lùng dặn dò
A Hổ lễ phép gật đầu, “Vâng, Nhị thiểu.” Lưu Chấn
nhìn Nhiếp Nhiên đang đứng cạnh Hoắc Hoành, ông ta tức tối khẽ chửi rủa Hoắc Mân đang nằm ngay đơ dưới đất
Đúng là cái loại vô tích sự! Hắn bị giết thì thôi đi, còn hại ông ta mất đi lá bùa hộ mệnh duy nhất
Vừa nãy nếu như thả Nhiếp Nhiên ra, nói không chừng ông ta đã có thể lên trực thăng thành công rời đi rồi, chứ không phải chịu cảnh bị cả đám người này bao vây, chĩa súng về mình
Hiện giờ, ông ta không thể làm gì được nữa
Con dao trong tay không còn bất kì sự uy hiếp nào cả, chẳng khác gì một vật trang trí.
Vì thế ngoài tự sát ra thì ông ta chỉ có thể đưa tay chịu trói thôi
Ông ta không muốn chết, mặc dù ông ta biết rơi vào tay Hoắc Hoành thì cũng chẳng sống dễ dàng gì, nhưng cũng không đủ dũng khí để lấy dao cắt cổ mình
Vài người đi tới bắt ông ta lại, nhét vào trong xe
“Đi thôi, tôi đưa em đi bệnh viện.” Hoắc Hoành nói với Nhiếp Nhiên đang nhìn Lưu Chấn
Nhiếp Nhiên lấy lại tinh thần, gật đầu
Cô đi sau Hoắc Hoành, mặt có vẻ hoảng hốt, không cẩn thận giẫm lên ngón tay của Hoắc Mân, thế nhưng hành động nhỏ này lại không hề gây sự chú ý
“Sao em đi chậm thế? Có phải trong người không khỏe không?” Dường như thấy cô đi từng bước khá nhỏ nên Hoắc Hoành đã điều chỉnh tốc độ của xe lăn lại
“Không, không ạ.” Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành ngoảnh lại nhìn mình liền bước nhanh tới
“Nếu như em khó chịu quá, thì nhớ phải nói..
Cẩn thận!” Hoắc Hoành bỗng thay đổi sắc mặt, hét lên
Nhiếp Nhiên cảm thấy cánh tay của mình bị túm lấy, chân vì bị sốt mà trở nên loạng choạng, ngã khuỵu xuống đất.