*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.A Hổ cúi đầu nhìn Hoắc Hoành đang ngồi trên xe lăn, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói: “Nhị thiếu, cô ta muốn gặp anh.”
Nhưng vừa nói xong, A Hổ lại thấy hối hận.
Là thuộc hạ, anh ta vốn không có quyền lên tiếng trước mặt Hoắc Hoành.
Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ hờ hững đáp: “Sau khi ra nước ngoài, tìm một thời gian thích hợp đưa cô ấy đi.”
Quả nhiên, đối với Nhị thiếu mà nói, Hà Úy Giai chỉ được tính là một cái cọc ngầm xuất sắc, nếu có gì đó khác biệt thì đó chính là việc giờ Hà Úy Giai đã lên giường của Hoắc Mân, khiến cho Nhị thiếu hơi băn khoăn.
Nhưng nghĩ kĩ lại, đây cũng chẳng phải lỗi của Nhị thiếu, rõ ràng là Hà Úy Giai tự nguyện, hơn nữa cách làm này của cô ta cũng quấy rầy thế cục mà Nhị thiếu đã sắp sẵn.
A Hổ thu lại lòng thông cảm với Hà Úy Giai, sau đó đi vào văn phòng và đóng cửa lại.
“Bên chỗ Lưu tổng cho người tới yêu cầu muốn tiếp tục giao dịch.”
Hoắc Hoành vốn dĩ đang xem vài hạng mục sắp khởi động nghe thấy thế thì không nhịn được nhếch môi cười thành tiếng, “Ha, ông ta cũng biết gió chiều nào theo chiều ấy đấy chứ. Thấy Hoắc Mân ngã ngựa liền tính toán dựa vào tôi ngay.”
“Vậy chúng ta có tiếp tục kéo dài không?” A Hổ hỏi.
“Không, nếu ông ta muốn tiếp tục vụ làm ăn này, vậy thì tôi sẽ chiều theo ông ta thôi. Nhưng mà, cọng cỏ đã bò lên đầu tường rồi, muốn quay lại cũng cần phải trả giá.” Ánh mắt Hoắc Hoành dưới mắt kính ánh lên sự sắc bén,
A Hổ đã đi theo Hoắc Hoành nhiều năm lập tức hiểu ngụ ý của anh, vì thế gật đầu nói: “Tôi lập tức đi chuẩn bị một chút.”
Hoắc Hoành ngồi trên chiếc ghế vốn dĩ thuộc về Hoắc Mân, một lần nữa lật xem mấy tài liệu trên bàn kia.
Trong văn phòng rộng lớn, bởi vì toàn bộ nội thất xa hoa đã bị Hoắc Hoành bỏ đi, thay đổi
thành phong cách cực kì đơn giản, cho nên trong phòng nhìn có vẻ rất trống trải nhưng lại mang hơi hướng hiện đại.
Hoắc Hoành tận dụng thời gian đọc nốt bản kế hoạch ký kết vào cuối năm nay cũng như các chiến lược hợp tác cho năm sau.
Nhưng đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang mạch suy nghĩ của anh.
Anh cầm điện thoại lên thì thấy người gọi là Hoắc Khải Lãng.
Sao Hoắc Khải Lãng lại gọi điện thoại cho anh chứ?
“Ba, có chuyện gì sao ạ?”
So với sự bình tĩnh của Hoắc Hoành, Hoắc Khải Lãng ở đầu dây bên kia dường như hơi tức giận, “Con về nhà một chuyến đi.”
Hoắc Hoành nhíu mày, lập tức đáp lại, “Vâng ạ!”
Sau khi cúp máy, anh lập tức bảo thư ký chuẩn bị xe để về nhà.
Vừa về tới nhà, quản gia nói cho anh biết ông chủ đang ở trên lầu, anh lại đi lên lầu hai. Vừa tới khúc rẽ, anh đã nghe thấy trong phòng cuối cùng của hành lang vang lên âm thanh của Nguyễn Lương Nguyên và Hoắc Khải Lãng.
“Tôi muốn đi.”
“Tôi không cho!”
“Hoắc Khải Lãng, tại sao ông lại giam lỏng tôi chứ hả?”
“A Nguyên, sao bà cứ nhất định phải nói khó nghe như vậy chứ?”
Lúc này Hoắc Hoành mới hiểu ra nguyên nhân mà Hoắc Khải Lãng bảo anh về nhà là gì.
Thì ra không phải về Hoắc Mân hay công ty, mà là Nguyễn Lương Nguyên muốn rời đi.
“Cốc cốc cốc...” Anh gõ cửa, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Qua hồi lâu, cửa cũng được mở ra.
Hoắc Khải Lãng nghiêm mặt ngồi ở một bên, Hoắc Hoành chào ba mình trước, sau đó đẩy xe lăn tới bên cạnh Nguyễn Lương Nguyên.
Anh mỉm cười hỏi: “Dì Nguyễn, dì ở đây có được thoải mái không ạ?”