*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng nghĩ rằng dù anh ta có là Tổng chỉ huy thì cũng chỉ là chỉ huy mà thôi, vị kia là Cục phó cơ đấy, cô lập tức tỏ vẻ phiền chán, “Thôi được rồi, các anh mau tới đi! Tôi cúp máy đây.”
Lệ Xuyên Lâm còn đang định muốn dặn dò cô hãy cẩn thận thì đã nghe thấy tiếng tút tút tút trong điện thoại rồi.
“Đội trưởng Lệ.”
Một đám người đang ngồi trong xe con bàn bạc, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc và đầy tức tối trong điện thoại thì không khí trong xe càng thêm tĩnh mịch hơn.
“Tiếp tục họp.” Lệ Xuyên Lâm buông điện thoại ra, lạnh lùng nói.
Một đám người lập tức cúi đầu, “Vâng.”
Sau khi Nhiếp Nhiên vội vàng cúp máy liền xả bồn cầu, sau đó rửa sạch tay, giả vờ như đã đi toilet xong rồi ra ngoài.
Vệ Vi thấy cô vừa lau nước trên tay, vừa chạy tới thì không vui hỏi: “Sao đi lâu thế?”
“Tôi căng thẳng mà. Lần nào tôi căng thẳng thì đều như thế cả.” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ xấu hổ.
Vệ Vi trừng mắt với vẻ hận rèn sắt không thành thép với cô, “Cô đấy, đúng thật là!”
Nhiếp Nhiên rụt đầu, đứng ở bên không dám hé răng lấy nửa lời.
Trên hành lang, bốn năm tên vệ sĩ đã dàn trận đứng ngoài canh chừng, còn Vệ Vi và Nhiếp Nhiên đứng ở một bên trong phòng riêng, lẳng lặng chờ Hoắc Hoành tới.
Từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc cũng có người tới, có điều người tới không phải Hoắc Hoành, cũng không phải A Hổ.
Lưu Chấn nhíu mày, “Sao thế này? Sao Hoắc Nhị thiếu còn chưa tới?”
Người đàn ông kia thản nhiên đáp: “Xin lỗi Lưu tổng, cơ thể của Nhị thiếu đột nhiên xảy ra vấn đề, có lẽ ngài phải kiên nhẫn chờ thêm một chút.”
Cơ thể đột nhiên xảy ra vấn đề ư?
Cũng đúng, sức khỏe của Hoắc Hoành vốn luôn không tốt, danh hào “bệnh thiếu” cũng không phải giả, Lưu Chấn chỉ đành ngồi ở đó tiếp tục chờ đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau khi
chờ thêm một tiếng đồng hồ, Lưu Chấn đã không thể chịu nổi nữa.
“Sao lâu thế rồi mà Nhị thiếu còn chưa tới hả?” Vẻ mặt ông ta hơi hiện vẻ phiền chán.
Người đàn ông đứng ở phía đối diện lại cung kính đáp: “Hoắc tổng nhà chúng tôi đã đang trên đường tới rồi.”
Lưu Chấn đập bàn, “Vẫn còn đang trên đường? Chúng tôi hẹn nhau lúc chín giờ, giờ đã sắp mười rưỡi rồi, các cậu làm ăn kiểu gì thế hả!”
“Xin Lưu tổng an tâm một chút, đừng nóng vội!”
Người đàn ông vừa nói xong, điện thoại trong tay Lưu Chấn đã đổ chuông.
“Reng reng... reng reng...” Tiếng chuông chói tai phá tan không khí khẩn trương ở trong phòng.
Lưu Chấn nghe máy. Ông ta còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy đầu bên kia vang lên những tiếng vô cùng ồn ào, giữa tiếng ồn ào đó lại vang lên tiếng hét lo lắng của một tên thuộc hạ: “Lưu tổng, chúng ta bị cướp hàng rồi!”
Lưu Chấn đứng phắt dậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Sao có thể bị cướp chứ? Là ai?”
Như để đáp lại lời ông ta, âm thanh ồn ào bên kia đồng loạt biến mất, theo sau đó là tiếng cười hiền hòa, bình thản: “Lưu tổng, cảm ơn hàng của ông, tôi vô cùng hài lòng.”
Trái tim Lưu Chấn vọt lên cổ họng, sau đó lại rơi tọt xuống, bởi vì ông ta quá mức tức giận và kinh ngạc nên lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Mày... mày... mày... Hoắc Hoành!”
Tại sao chứ, tại sao lại có thể như vậy?
Rõ ràng ông ta đã giấu kín hàng như thế, sao có thể bị Hoắc Hoành phát hiện ra chứ?
Mà Nhiếp Nhiên đứng ở một góc sáng, sau khi nghe thấy tin tức này cũng vô cùng tức tối. Mẹ kiếp, rốt cuộc Hoắc Hoành lại đen ăn đen rồi!