Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Bị mất phương hướng (4)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu ba chắc chắn như vậy, vậy được rồi, nếu như con thắng, ba sẽ đưa em ấy đến trường quân đội, được không?”

Nhiếp Nhiên cười khẽ nhìn Nhiếp Thành Thắng

Trong phòng lập tức im lặng như tờ

Sau đó, Nhiếp Thành Thắng đột nhiên đứng lên, đi ra khỏi phòng sách xuống tầng

Nhiếp Nhiên biết ông ta ngầm đồng ý rồi

Cô ngồi ở trong phòng sách im lặng nghe âm thanh dưới tầng, rồi nghe thấy tiếng khóc của Nhiếp Dập đột nhiên phóng đại mấy lần, la hét không muốn, không đi..

Ngay sau đó, tiếng quát giận dữ của Nhiếp Thành Thắng cũng vang lên, hình như là ép nó, sau đó lại xen lẫn tiếng xin tha thứ khuyên giải an ủi của Diệp Trân

Tóm lại, dưới tầng hỗn loạn gà bay chó chạy

Nhiếp Nhiên nghe tiếng quát càng ngày càng lớn kia, lúc này mới đi ra khỏi phòng sách trên tầng hai, cuộc đối thoại ở tầng dưới cũng càng ngày càng rõ ràng

“Trước kia là ba quá cưng chiều con, chiều đến nỗi con không biết trời cao đất dày! Nếu không sao lại biến thành dáng vẻ ngày hôm nay được

Ba nói cho con biết, hôm nay con nhất định phải đi xin lỗi! Không được thương lượng!” “Con không đi, đánh chết con cũng không đi!”

“Choang...” Nhiếp Nhiên mới đi tới đầu cầu thang đã nhìn thấy mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất, rất rõ ràng tiếng động vừa rồi là từ cái cốc thủy tinh này

“Rốt cuộc con có đi không?” “Không đi, không đi, con không đi! Con bị đánh như vậy còn phải xin lỗi, đúng là không có thiên lý!” Nhiếp Dập gân cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức

“Thiên lý: Con mắng người khác, bây giờ còn muốn lý lẽ à? Con có tin ba đánh chết con không?” “Ba đánh, ba đánh đi, ba có bản lĩnh thì
đánh chết con đi, dù sao bây giờ ba cũng chỉ tin lời cái đồ xấu kia! Con ở nhà không có địa vị gì cả! Ba đánh đi, đánh chết con đi!” Nói rồi Nhiếp Dập lại không sợ chết dùng đầu húc vào Nhiếp Thành Thắng, tốc độ kia giống như quả pháo nhỏ xô thắng Nhiếp Thành Thắng vào tường

“Nhiếp Dập, con đừng có làm loạn!” Diệp Trần sợ hãi lập tức kéo Nhiếp Dập lại

Nhiếp Thành Thắng ngây ra

Đứa con trai ông ta cùng chiều nhiều năm như vậy lại có một ngày dám xố ông ta.

Sự kinh ngạc trong mắt ông ta dần dần biến thành lửa giận ngập trời, ông ta chỉ vào mặt Nhiếp Dập, nghiến răng nghiến lợi: “Con không xin lỗi đúng không? Nếu như con không xin lỗi, vậy ngày mai con thu dọn đồ đạc đến trường quân đội cho ba!” “Cái gì!” Diệp Trân ngây ra tại chỗ giống như bị sét đánh

“Trường quân đội?” Nhiếp Dập cũng ngẩn ra, đến trường quân đội? Vậy có phải là nó sẽ không về được, giống như cái đồ xấu kia không? Không, không muốn! Nó không muốn rời xa mẹ, không muốn rời xa cái nhà này! Đáy mắt Nhiếp Dập tràn đầy sự sợ hãi, vô tình liếc thấy Nhiếp Nhiên đứng ở cầu thang xem kịch vui mãi, nó lập tức nhớ đến những lời mẹ nó nói liên quan đến Nhiếp Nhiên

Là chị ta, đều do chị ta! Nó cau khuôn mặt béo múp, bởi vì tức giận mà mặt căng đỏ lên lại, “Đều tại chị, nhất định là chị nói gì với ba mới khiến ba đuổi tôi ra ngoài, đều tại chị! Cái đồ xấu xa này, tôi phải đánh chết chị!” Nói rồi, Nhiếp Dập đẩy Diệp Trận ra, lao đến.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện