*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dường như anh đang chìm vào suy nghĩ, cau mày, không nói một lời, nhưng ý lạnh trong mắt càng ngày càng đậm.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vững vàng, A Hổ gõ cửa, sau đó đi vào.
Hoắc Hoành chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng, “Có chuyện gì?”
“Kho hàng bốc cháy, thư ký Diệp ở bên trong.” A Hổ cung kính trả lời, mặt không có cảm xúc gì.
Thần sắc Hoắc Hoành bình thản, “Bao lâu rồi?”
Anh không tin cô gái nhỏ kia không trốn thoát nổi một vụ cháy nho nhỏ, cho nên cũng không lo lắng.
A Hổ tạm dừng mấy giây, “... Đã hơn mười phút rồi!”
Hoắc Hoành vốn đang vô cùng bình tĩnh, nhưng sau khi nghe thấy vậy thì lập tức không che giấu được sự ngạc nhiên và kinh hoảng trong mắt.
Sao có thể chứ!
Với tài năng của cô nàng này, sao có thể bị vây khốn trong một đám cháy nho nhỏ được chứ?
“Vì sao còn không đi cứu?” Hoắc Hoành lập tức đẩy xe lăn ra ngoài.
Hơn mười phút, thế lửa mạnh như thế, người bình thường ở trong đó vài phút có khi đã bị lửa thiêu rụi rồi. Càng đừng nói tới khói đen dày đặc và sự nguy hiểm do nguyên vật liệu rơi đổ xuống.
“Có gió nên lửa bị thổi bùng lên, không thể vào được nữa.”
Hoắc Hoành nghe giọng nói lãnh đạm của A Hổ thì tay đang đẩy xe lăn đột nhiên cứng lại.
Anh quay đầu nhìn A Hổ, từ chỗ sâu trong mắt nổi lên một chút lạnh lẽo, nhưng rất nhanh sau đó lại tiêu tan.
Anh nhanh chóng tiến về phía kho hàng đang bốc cháy, vừa mới ra khỏi từ đường đã nhìn thấy một cột khói đen bốc lên trời nghi ngút.
Hoắc Hoành căng thẳng trong lòng, động tác trên tay cũng nhanh hơn rất nhiều.
Càng tới gần, nghe thấy tiếng ha hét và hắt nước của người dân, trái tim anh càng đập nhanh hơn.
Tới khi nhìn thấy kho hàng đã bị cả biển lửa bao trùm, Hoắc Hoành khiếp sợ sửng sốt trong một giây.
Anh lập tức muốn tiến về phía kho hàng đang bốc cháy, nhưng lại bị A Hổ
chặn lại.
“Tránh ra!” Hoắc Hoành lạnh lùng ra lệnh.
Đáng tiếc, A Hổ không nghe theo, kiên quyết giữ chặt hai tay vịn xe lăn, không chịu buông ra.
“Nhị thiếu, tôi phải bảo vệ an toàn cho anh.”
Ánh mắt Hoắc Hoành rốt cuộc cũng từ biển lửa kia chuyển sang người A Hổ. Đôi mắt thâm thúy của anh như cuộn trào, ý lạnh thấu xương như băng đá trong đó làm cho người ta run sợ.
“Tránh... ra!”
Chỉ có hai chữ ngắn ngủi mà đã làm cho tóc gáy của A Hổ dựng đứng lên, hai tay đang giữ chặt tay vịn của Hoắc Hoành cũng chậm rãi buông lỏng.
Trong chớp mắt khi anh ta buông tay ra, Hoắc Hoành liền dùng sức tay, xe lăn nhanh chóng biến mất trong biển lửa.
“Người kia không phải Hoắc tổng ư?” Người dân đang tập trung dập lửa vô tình thấy một người vọt vào thì hỏi nhau.
“Hoắc tổng điên rồi à, sao có thể vào như thế chứ, sẽ bị chết cháy mất!”
“Thôi rồi, thôi rồi, nếu Hoắc tổng gặp phải chuyện gì ở chỗ chúng ta, chúng ta làm sao mà đền nổi đây!”
“Mau dập lửa đi, mau dập lửa cứu Hoắc tổng mau!”
A Hổ đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào ngôi nhà đang bốc cháy kia, tay không tự chủ được siết chặt lại.
Nhị thiếu, bị điên rồi ư?
Anh ta không hiểu, không hiểu nổi!
Vì sao từ sau khi đứa con gái kia xuất hiện, Nhị thiếu lại trở nên thay đổi hoàn toàn thế này!
Giờ thậm chí còn muốn chạy vào đám cháy cứu người, lửa lớn như thế, lỡ như xảy ra chuyện gì...
Vừa rồi, vừa rồi đáng lẽ anh ta không nên buông tay ra mới đúng! Anh ta nên túm chặt lấy Nhị thiếu không được buông ra, cho dù sau đó về có bị xử trí thì cũng không nên để Nhị thiếu tiến vào nơi nguy hiểm như thế được!