Mã Tường còn chưa nói xong thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên từ 3sau lưng Nghiêm Hoài Vũ, “Nếu như tôi nói tôi đánh cướp biển giúp ông thì sa2o?”
Nhiếp Nhiên cảm thấy dù sao mình cũng được bọn họ tốn công cứu c7hữa, nợ một phần ân tình thì nên trả
Mặc dù cướp biển khó đối phó, n3hưng cũng không đến mức không thể làm được
Huống hồ..
“Không sai, nếu mọi người bị cướp biển bóc lột lâu như vậy, chúng tôi nhất định sẽ giúp mọi người.” “Cậu điên rồi à!” Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ suy nghĩ giống nhau, lúc nhìn thấy bạn thân của mình cũng hùa theo, cô ta vội vàng thấp giọng nói: “Đám cướp biển này nói ít cũng phải một hai trăm người, chúng ta làm sao có thể đánh thắng được!” “Vậy cậu muốn bây giờ chết ở đây à?” Lúc này Hà Giai Ngọc mới hiểu ra, lập tức nói theo Thi Sảnh: “Đúng, chúng tôi là quân nhân, nên giúp một tay!”
“Có phải các người nghĩ chúng tôi là kẻ ngu không?” Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Tôi không lừa mọi người, tôi thực sự sẽ đánh cướp biển cho mọi người, không phải kiểm cớ.” Sự chắc chắn trong giọng nói
của cô khiển trong lòng đám người sau lưng lướt qua cảm giác không ổn.
Kiều Duy cau mày lại, chẳng lẽ là anh ta nhầm rồi? Nhiếp Nhiên muốn đánh cướp biển thật à?
Nhiếp 2Nhiên nhìn mười mấy người bắn cung đang kéo cung trước mặt, lúc nào cũng có thể bắn chết bọn họ kia
Bây giờ cô không còn cách nào khác nữa rồi
“Cô nói gì?” Đối cha con đang đắm chìm trong đau buồn kinh ngạc ngừng khóc
“Tộc trưởng, ngài đừng nghe bọn họ, chắc chắn bọn họ lại lừa gạt! Muốn kéo dài thời gian!” “Không, tôi có thể đánh giúp mọi người.” “Tiểu Nhiên Tử, cô điên rồi à?” Nghiêm Hoài Vũ tưởng là cô bị bị cung tên dọa sợ, vội vàng chạy tới kéo cô ra sau mình bảo vệ
Kiều Duy nhìn thấy vẻ mặt Nhiếp Nhiên, suy nghĩ mấy giây rồi đứng ra, gật đầu nói: “Đúng, chúng tôi có thể đánh cướp biển giúp mọi người.” Nói rồi, anh ta âm thầm nhìn về phía Thi Sảnh