Cô bé không ngừng vùng vẫy, sắc mặt vô cùng đau đớn.
“Mày đừng động vào con gái tao!” Ba của cô bé nhìn thấy co2n gái bị làm nhục như vậy, cầm cái cuốc lên chỉ vào tên cướ7p biển kia gầm lên giận dữ
Tên cướp biển nhìn cái c3uốc lớn hướng về phía mình thì khinh thường cười chế giễu, 2“Ái chà, lại dám cầm cuốc hướng về phía tao, to gan quá rồi đấy!” Nói rồi, hắn còn ầm ĩ với mấy tên cướp biển khác, “Này! Xem đi, nó cầm cuốc uy hiếp tạo kìa! Tao sợ quá!”
Những tên cướp biển xung quanh phát ra tiếng cười châm biếm
“Tao thấy mày bị hồ đồ rồi, có phải muốn nếm thử mùi vị súng không?” Hắn móc một khẩu súng lục từ bên hông ra, họng súng đen ngòm lập tức nhắm vào ba cô bé.
“Mày..
mày...”
Thấy ba cô bé giống như quả bóng da bị xì hơi, hắn kiêu ngạo ha ha cười lớn, quay đầu cười xấu xa với cô bé: “Nào, ngoan! Làm anh đấy thoải mái trước, coi như cho chúng mày thích ứng trước một chút
Qua hai ngày nữa đại ca về, chúng mày nghĩ là có thể thoát được à? Ha ha ha...” Nói rồi gã mạnh bạo kéo quần cô bé xuống, khiêng cô bé vào trong
Mà những tên cướp biển khác cũng khiêng cô gái trong tay vào trong phòng, sau đó nghe thấy từng trận tiếng kêu khóc của các cô gái và tiếng xé vải truyền tới
“Ừm, chúng ta chia binh hai đường, mọi người giải quyết nơi này, tôi qua bên cổng.” Vốn dĩ cô muốn nhân lúc buổi tối đi đánh lén, nhưng không ngờ bọn chúng lại đến trước
Giải quyết từng nhóm cũng không tệ, ban ngày còn có thể làm quen địa hình một chút.
“Một mình chị?” Hà Giai Ngọc kinh ngạc hỏi
“Ừm, một mình tôi tiện hơn.” Nhiếp Nhiên đáp, lại nói với Lý Kiêu: “Nơi này giao cho mọi người, đừng phạm sai lầm.” Lý Kiêu bình tĩnh gật đầu, nhanh chóng bồi thêm, “Cậu cũng thế.” “Chị Nhiên, em đi cùng chị.”
“Trời ơi!” Cổ Lâm không nhịn được che
miệng khẽ hô
“Thật là mất nhân tính!” Hà Giai Ngọc siết chặt hai tay lại, nghiến răng gằn từng chữ
Nghiêm Hoài Vũ đã sớm không kiềm chế được xắn tay áo lên lao ra ngoài nhưng bị Kiều Duy và Nhiếp Nhiên giữ lại
Nghiêm Hoài Vũ gầm khẽ: “Tiểu Nhiên Tử, cô đừng kéo tôi, tôi phải chém chết cái lũ không bằng heo chó kia!” Không bằng heo chó? Nhiếp Nhiên từng gặp những kẻ không bằng heo chó hơn thế này, những hình ảnh ngược đãi buồn nôn mà đẫm máu đó đến bây giờ vẫn còn như mới trong ký ức cô
Cô bình tĩnh nói: Tôi chỉ muốn nói với anh, anh muốn anh hùng cứu mỹ nhân tôi không phản đối, nhưng đừng để bọn chúng có cơ hội nổ súng.” Nghiêm Hoài Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Yên tâm, chút bản lĩnh này mà tôi còn không có, vậy thì uổng phí mấy năm làm lính rồi!” “Anh cũng không được nổ súng giết bọn chúng! Nếu kinh động đến những tên canh giữ kia thì tôi sẽ rất khó ra tay.” Nhiếp Nhiên nói rồi buông tay anh ta ra, nhưng lần này Nghiêm Hoài Vũ lại không lao đi mà quay đầu nhìn về phía Nhiếp Nhiên, “Ra tay? Cô muốn hành động rồi à?”
Giải quyết từng nhóm cũng không tệ, ban ngày còn có thể làm quen địa hình một chút.
“Một mình chị?” Hà Giai Ngọc kinh ngạc hỏi
“Ừm, một mình tôi tiện hơn.” Nhiếp Nhiên đáp, lại nói với Lý Kiêu: “Nơi này giao cho mọi người, đừng phạm sai lầm.” Lý Kiêu bình tĩnh gật đầu, nhanh chóng bồi thêm, “Cậu cũng thế.” “Chị Nhiên, em đi cùng chị.”