“Cái gì mà cướp trước mặt anh, anh có biết xấu hổ không hả? Quan hệ3 của tôi và chị Nhiên gần gũi hơn anh nhiều! Tôi và chị ấy ở cùng 2một phòng ngủ!” “Vậy thì đã sao, tôi quen Tiểu Nhiên Tử sớm hơn cô7!”
Lý Kiêu đến bên cạnh Nhiếp Nhiên, nhìn tốc độ tay cực n3hanh của cô, cộng thêm trình độ quen thuộc hoàn toàn giống như một2 nhân viên kỹ thuật chuyên nghiệp
Lúc Lý Kiêu thấy cô khôi phục những thứ đó lại như cũ rồi lại sửa một số kết cấu trong đó thì hỏi: “Mìn nhảy?” Nhiếp Nhiên cong môi lên, “Có mắt nhìn đấy, không hổ là học viên mũi nhọn của đội tân binh
Có điều tôi chỉ có thể nói cái này miễn cưỡng giống mìn nhảy mà thôi, không đủ đồ, chỉ có thể dùng cái khác lắp vào.” “Nhưng quá trình quá lâu.” Lý Kiêu nhìn quả mìn nhảy còn chưa làm xong trong tay cô
“Xem ra lính mới như mọi người làm việc cũng rất nhanh.” Nhiếp Nhiên cười khẽ
Nghiêm Hoài Vũ tranh công nói: “Đều là chúng tôi đào lên, đợi bọn họ đào có khi đến ngày kia cũng không xong.” Nhiếp Nhiên như không nhìn thấy vẻ mặt muốn được khen
của anh ta, gật đầu nói: “Ừm, đúng là không uống ăn chùa cơm của nhà nước bao lâu nay.”
Mặc dù lực sát thương lớn, tầm bắn và độ bao phủ vượt xa những thứ mìn bình thường kia nhưng quá trình chế tạo rất mất thời gian
“Lâu thế nào cũng phải làm, tôi phải dựa hết vào nó.” Lý Kiêu nghe thấy khẽ cau mày lại, trịnh trọng cam kết: “Chúng tôi nhất định sẽ tìm được cứu viện!” “Ừ, hy vọng mọi người thành công.” Một đêm lại trôi qua, khi chân trời đã nổi lên một tầng màu trắng bạc nhàn nhạt thì đuốc bên vách đá đã cháy hết
“Thông rồi! Thông rồi! Cuối cùng con đường này cũng thông rồi!” Bỗng nhiên Kha Lỗ hô lên, đánh thức những người dân đảo vì đợi cả đêm mà mệt mỏi không chịu nổi ở cách đó không xa
Nhiếp Nhiên đã lắp ráp gần xong nghe thấy tiếng hô của Kha Lỗ thì phải thuốc nổ màu đen trên tay, đi qua đó
Quả nhiên, một con đường nhỏ độ rộng đủ cho hai người đi cạnh nhau đã được dọn ra