Giờ đã không có những thành viên nòng cốt đó, trên đảo lại th3ường xuyên có sương mù dày đặc và sạt lở, nếu chỉ có một mìn2h Diệp Tuệ Văn thì chưa chắc đã ứng phó được.
“Không7 đâu, những người này dù gì cũng là tân binh ưu tú cơ mà, ng3ay cả sinh tồn nơi hoang dã cũng không xong thì tốt nhất nên2 quên luôn việc tham gia đội dự bị đi
Tiểu Nhiên Tử, cô đừng có lo cho bọn họ nữa
Nào, chúng ta nên đi bạn xem lần này phải đánh cướp biển như nào thì hơn.” Nghiêm Hoài Vũ đổi đề tài
giẫm phải mìn à?” “Đúng thế, chỉ cần nó khẽ cử động chân thôi là toàn bộ bãi mìn này sẽ nổ tung.” Vẻ mặt đám người Nghiêm Hoài Vũ lập tức trở nên nghiêm túc, Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ nghiêm nghị của cả đám thì nhướng mày, nghĩ chắc bọn họ sợ rồi
Nhưng sau đó, chợt nghe Nghiêm Hoài Vũ nói: “Đi nào, chúng ta cùng vào xem!” “Đi!”
Những người khác gật đầu, sau đó cùng đi về phía Khắc Lý
“Các cậu.” Nhiếp Nhiên kinh ngạc đứng yên tại chỗ, nhìn một đám chiến hữu đi lướt qua mình.
Chỉ có Kiều Duy đi cuối cùng, lúc đi ngang qua cô thì mỉm cười nói: “Tham gia quân ngũ mà sợ chết thì không xứng đáng được đứng trong hàng ngũ quân nhân, đây là điều mà cô dạy bọn tôi, sao chúng tôi quên được?” Cô dạy họ ư?
“Cậu cũng đồng tình với cách làm này của bọn họ sao, Lý Kiêu?” Nhiếp Nhiên chĩa mũi giáo về phía Lý Kiêu
Lý Kiêu đứng trong gió, cho dù cả người ướt đầm thì cô vẫn duy trì dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng, bình tĩnh đáp: “Chúng ta cùng lớp.” “Đúng thế, Nhiếp Nhiên, cậu để bọn tôi ở lại đi mà!” Mọi người đồng loạt nói
Nhiếp Nhiên nhìn bọn họ đứng bên vách núi, dáng vẻ không và phải tường sẽ không quay đầu lại, cuối cùng không cưỡng ép họ nữa
“Được, các cậu đã không sợ chết thì đang có một vấn đề đấy, các cậu qua cứu đi.” Những gì cần nói cô cũng đã nói hết rồi, cũng trả hết ân tình cho họ từ khoảnh khắc họ nhảy xuống biển rồi, từ nay về sau, hai bên không ai nợ ai nữa.
Nghiêm Hoài Vũ nhìn thoáng qua Khắc Lý đứng cách đó không xa vẫn đang nhìn bọn họ, giật
mình nói: “Thằng bé kia..
Lo lắng cho họ ư? Cô mà lo lắng ấy hả? Rõ ràng là cô cảm thấy bọn họ tính toán không chu đáo, để một đám thương bệnh binh ở nơi hoang dã, lại trải qua một thời gian dài ngâm trong nước lạnh, hơn nữa còn không có thức ăn và nước uống, điều này có khác gì bảo họ đi tìm cái chết chứ?
“Đúng thế, chúng ta nên bàn bạc xem lần này phải đánh cướp biển như thế nào đi.” Hà Giai Ngọc ở bên cạnh cũng phụ họa theo
Sau khi Nhiếp Nhiên lấy lại tinh thần liền nói: “Các cậu có dám giết người không?” Nghiêm Hoài Vũ vỗ ngực nói: “Đương nhiên rồi, đối mặt với đám cướp biển tàn ác vô nhân tính này, đến một tên tôi sẽ giết một tên, đến một đôi tối giết cả đôi!” “Đúng thế, nhân cơ hội này chị Nhiên dạy em mấy chiếu đi, em sẽ áp dụng để đánh với cướp biển!” Nhiếp Nhiên thấy bọn họ bướng bỉnh như vậy thì hơi đau đầu: “Sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy
Tuy tôi có thể chắc chắn sẽ thắng nhưng không thể cam đoan là tất cả các cậu đều còn sống đâu.” Nghiêm Hoài Vũ lại chẳng bận tâm tới điều này, “Sờ mìn tôi còn không chết, sao có thể chết trong tay đám cướp biển kia được chứ! Tôi tin là chính nghĩa sẽ mãi mãi thắng tà ác!” “.” Được rồi, cô không nên đặt hy vọng lên người này
Tư duy và cảm xúc của người này không giống người bình thường cho lắm
Nhưng sau đó, chợt nghe Nghiêm Hoài Vũ nói: “Đi nào, chúng ta cùng vào xem!” “Đi!”
Những người khác gật đầu, sau đó cùng đi về phía Khắc Lý
“Các cậu.” Nhiếp Nhiên kinh ngạc đứng yên tại chỗ, nhìn một đám chiến hữu đi lướt qua mình.
Chỉ có Kiều Duy đi cuối cùng, lúc đi ngang qua cô thì mỉm cười nói: “Tham gia quân ngũ mà sợ chết thì không xứng đáng được đứng trong hàng ngũ quân nhân, đây là điều mà cô dạy bọn tôi, sao chúng tôi quên được?” Cô dạy họ ư?