Lúc này Nhiếp Nhiên dẫm nhẹ lên bụng của gã, “Ờ, uống không ít3 đâu, nặng trình trịch
Vậy thì thật quá tốt rồi.” L Q2uá tốt rồi? Tốt cái gì?
Gã ta còn chưa hiểu ra thì độ7t nhiên giữa bụng bị đá thật mạnh, gương mặt gã đột nhiên trở3 nên méo mó
“Hừ!” Vì gã bị bịt miệng nên không thể nó2i chuyện được
Sắc mặt gã ta trắng bệch, cả người cong lại, ngẩng đầu nhìn Nhiếp Nhiên với ánh mắt không thể tin nổi
“Sao hả, có phải là chế lực của tao còn quá nhỏ không, vậy tao dùng lực mạnh hơn nữa nhé?” Nói rồi, cô lại giơ chân đá mạnh lên bụng gã
Cả người gã cướp biển kia bay thẳng ra ngoài, đập trúng cánh cổng bằng gỗ trong sân khiến nó phát ra một tiếng “bộp”, sau đó gã lăn lông lốc dưới đất
Những người xung quanh nghe tiếng va chạm ấy mà trái tim nảy lên
Bọn họ quên cả việc bàn tán, người nào người nấy đứng ngơ ra như khúc gỗ nhìn cảnh tượng trước mắt
“Bịch...” “Bịch.” “Bịch...” Cả sân im lặng như
tờ, chỉ nghe thấy tiếng va đập nặng nề dường như làm người ta không thở nổi
Hai tay Nhiếp Nhiên đút túi, nụ cười tàn nhẫn trên khóe miệng càng ngày càng sâu hơn, dường như thứ bị cô đá không phải là người, mà đơn giản là một quả cầu da
Cảnh tượng đơn giản, thô bạo như vậy đã làm cho từng người có mặt tại đó bị sốc mạnh
“Máu, là máu! Gã ta nôn ra máu rồi!” Có người khẽ thốt lên kinh hãi
Ánh mắt của mọi người bất giác cùng tập trung ở miệng của gã cướp biển kia
Tuy miệng gã đã bị tấm gỗ bịt lại, nhưng sau khi bị chấn động trong thời gian dài như vậy, nước trong dạ dày đã đc lên và chảy từng giọt qua khe nứt của tấm gỗ
Bây giờ, thứ đang nhỏ giọt từ trong khe nứt của tấm gỗ rõ ràng là một thứ nước trộn lẫn với màu đỏ.
“Chị Nhiên...”