Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Đừng nghĩ tới việc thử tôi - Chỉ sai lệch một chút (1)


trước sau

Đám người kia nghe thấy Nhiếp Nhiên nói thế thì giật mình sững sờ tại chỗ.

Ý cô là không hề3 đặt kỳ vọng gì vào bọn họ đúng không? Sau khi suy nghĩ này hình thành trong đầu, trong lòng bọn h2ọ cảm thấy không thoải mái chút nào

Nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng, từ khi bắt đầu sinh tồn7 nơi hoang dã, cho dù là sương mù lớn, sạt lở, thậm chí là cướp biển, hết thảy gần như đều phải dự3a vào Nhiếp Nhiên

Bọn họ cảm thấy vừa xấu hổ vừa trách bản thân mình vô dụng

“Chún2g ta không thể tiếp tục gây trở ngại cho Tiểu Nhiên Tử nữa!” Nghiêm Hoài Vũ nghiêm túc nói

Mấy người phía sau bình tĩnh, đồng loạt gật đầu nói: “Ừ!” “Này..

hay là các cô cậu đi thay quần áo đi.” Kha Lỗ biết lúc này quấy rầy họ thì không được hay cho lắm, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở

Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn mới nhớ ra quần áo trên người mình ướt sũng, nặng nề và lạnh như băng

Vừa rồi bọn họ đặt hết sự tập trung vào quả mìn kia, hơn nữa sau khi chứng kiến thủ đoạn thô bạo, độc ác của Nhiếp Nhiên thì đã sớm quên chuyện quần áo rồi

Mau đi thôi.” Thi Sảnh bèn nhíu mày nói: “Anh có thể tự đi một mình mà, sao cứ nhất định phải bắt tôi đi ở đằng sau chứ?” Kiều Duy đút tay vào túi quần, nhún vai, nói rất đương nhiên, “Chắn gió cho cô chứ còn gì nữa.” Thi Sảnh nghe vậy liền giật mình, hồi lâu sau mới thốt lên, “..

Ô.” Kiều Duy thấy mặt cô ta hơi nhăn nhó thì khóe miệng hơi nhếch lên

“Để tôi chắn gió cho cô nhé.” Mã Tường cũng học theo, chạy tới trước mặt Cổ Lâm.

Chỉ có Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ vẫn đang bận trừng mắt với nhau

Nghiêm Hoài Vũ lập tức lùi về sau mấy bước, nói: “Tôi không che gió che mưa gì cho cô đâu!” “Làm ơn đi, ai thèm anh
che mưa che gió cho tôi chứ, tởm muốn chết!” Hà Giai Ngọc lườm anh ta, sau đó đi về phía Lý Kiêu cách đó không xa, “Chị Kiêu, chờ em với!”

Giờ được nhắc nhở mới đột nhiên lại cảm thấy hơi lạnh

tôi chết, tôi cứ bảo sao lạnh thể, mau đi thay quần áo đi thôi!” Nghiêm Hoài Vũ là người đầu tiên nhảy dựng lên

“Đúng thể đấy, tôi cứ nghĩ mình huấn luyện chịu rét rồi mà sao lại không chịu được lạnh như thế, hóa ra vẫn đang mặc quần áo ướt.” Hà Giai Ngọc cũng lập tức trở về bản sắc ban đầu, không ngừng xoa hai cánh tay

Lúc này, Thi Sảnh không nhịn được đưa tay đỡ trán: “Thì ra ngu ngốc cũng có thể lây nhau!” Thế mà cô ta còn đứng trong gió lạnh cùng hai tên thiểu năng này lâu như thế, không những vậy, lại còn bị câu chuyện của bọn họ cuốn hút nữa chứ

Đúng là sỉ nhục IQ mất thôi! Kiều Duy đứng bên cạnh Thi Sảnh thì bình tĩnh hơn một chút: “Cô mà còn đứng đây nữa thì không chỉ lây bệnh ngu ngốc của bọn họ đâu, mà còn bị cảm đấy

Ô.” Kiều Duy thấy mặt cô ta hơi nhăn nhó thì khóe miệng hơi nhếch lên

“Để tôi chắn gió cho cô nhé.” Mã Tường cũng học theo, chạy tới trước mặt Cổ Lâm.

Chỉ có Hà Giai Ngọc và Nghiêm Hoài Vũ vẫn đang bận trừng mắt với nhau

Nghiêm Hoài Vũ lập tức lùi về sau mấy bước, nói: “Tôi không che gió che mưa gì cho cô đâu!” “Làm ơn đi, ai thèm anh che mưa che gió cho tôi chứ, tởm muốn chết!” Hà Giai Ngọc lườm anh ta, sau đó đi về phía Lý Kiêu cách đó không xa, “Chị Kiêu, chờ em với!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện