*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhiếp Thành Thắng quả thực hết chỗ nói: “Hết xương thì bà không biết bảo người làm đi mua thêm à?” Ty Diệp Trân vội vàng gật đầu: “Ồ, vâng, tôi sẽ đi ngay đây...” Nói xong liền vội vàng đi vào bếp chỉ đạo.
“Ba, ngày nào cũng phải uống canh xương hầm, liệu có phiến dị Diệp lắm không?” Nhiếp Nhiên cố ý nhìn thoáng qua phòng bếp, giọng nói không nặng không nhẹ, vừa vặn đủ để Diệp Trần nghe thấy, khiến cho bà ta nghiến răng nghiến lợi vì tức tối.
Nhiếp Thành Thắng làm sao biết được tâm tư phụ nữ, chỉ quyết đoán nói: “Không đâu, trong nhà có người giúp việc nấu nướng mà, bà ấy thì phiền cái gì chứ.” Nhiếp Nhiên nghe vậy thì trong lòng quả thực đã cười nghiêng ngả rồi.
Không biết Diệp Trần nghe thấy Nhiếp Thành Thắng nói vậy thì có tức điên lên không nhỉ? “Vậy thì cảm ơn dì nhiều lắm!” Nhiếp Nhiên còn tốt bụng nói một câu về phía phòng bếp.
Cô muốn Diệp Trận rõ ràng trong lòng tức hộc máu nhưng bề ngoài vẫn cứ phải bày ra vẻ mặt tươi cười.
Quả nhiên, Diệp Trân từ trong bếp đi ra, mang theo nụ cười méo mó: “Có gì mà phải cảm ơn chứ? Ba con nói đúng đấy, con bị thương thì phải tẩm bổ cho tốt vào.” Nhiếp Thành Thắng cảm thấy Diệp Trần nói có lí nên cũng gật gù: “Đúng thế.
Lần này về nhà con cứ yên tâm nghỉ ngơi, chuyện quay về đội dự bị không cần vội.” Dù sao cũng đã có lời cam đoan của tiểu đoàn trưởng là Lý Tông Dũng nên ông ta thấy rất yên tâm.
Hơn nữa vừa rồi còn nghe thấy Lý Tông Dũng nói kết quả huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã lần này của Nhiếp Nhiên rất tốt, điều này
khiến ông ta vừa bất ngờ lại vừa đắc ý.
Mấy tháng qua, ông ta vẫn luôn chú ý biểu hiện của Nhiếp Dập ở quân đội và liên tục nhận được điện thoại thông báo thành tích của nó kém đến mức nào, làm cho một sĩ quan huấn luyện như ông ta luôn không ngẩng đầu lên được.
Lúc này, quả thực Nhiếp Nhiên đã làm cho ông ta nở mày nở mặt.
“Lần này con bị thương có năng không?” Nhiếp Thành Thắng đang vui vẻ nên cũng hỏi thăm một hai câu.
“Đã đỡ hơn nhiều rồi, ba đừng lo lắng.” Nhiếp Nhiên mỉm cười trả lời.
Nhiếp Thành Thắng nhíu mày, nghiêm túc nói: “Sao ba lại không lo lắng được cơ chứ? Gần đây con không gọi điện thoại về nhà, đêm nào ba cũng gần như mất ngủ cả đêm đấy.” Đây là thời cơ tốt để hàn gắn quan hệ cha con, đương nhiên Nhiếp Thành Thắng sẽ không bỏ qua rồi.
“Suýt chút nữa ba đã tới đội dự bị tìm con rồi đấy.”
“Thể ạ?” Nhiếp Nhiên cười, trong đáy mắt thoáng hiện vẻ châm chọc.
Gần như mất ngủ cả đêm ư? Tưởng cô ngu chắc? Nhiếp Thành Thắng không phát hiện ra sự khác thường trong lời nói của cô, tưởng cô chỉ hỏi lại một câu rất đơn thuần nên ra sức gật đầu: “Đương nhiên rồi, con không biết chứ, dạo này ba còn chẳng có tâm tình làm việc nữa...” Trình độ vô sỉ này khiến Nhiếp Nhiên cũng phải chào thua, nhìn dáng vẻ chân tình thắm thiết của ông ta, cô có cảm giác muốn nôn hết bát cháo vừa mới ăn xong ra ngoài.