*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không đạp cửa thì sao nhìn thấy cảnh cô bị tắm thế này?” Nhiếp Nhiên cười như không cười nhìn cô ta.
Cổ Lâm bị dọa run lên, sau đó lại thấy chậu nước dưới đất và Hà Giai Ngọc ướt đẫm người thì hiểu mọi chuyện
Có thể cô ta nghĩ chiêu này tuyệt đối không có vấn đề nên không đứng xa, nhưng không ngờ lại Nhiếp Nhiên phát hiện ra, cuối cùng tự mình hại mình, “Ái chà, tân binh này thật ngang ngược! Nào, đánh một trận đi!” Hà Giai Ngọc nổi lên hứng thú, không quan tâm đến bộ đồ rằn ri ướt nhẹp dính trên người, siết hai tay lại đặt ở ngực, bày ra tư thể tấn công
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong phòng, “A! Giường của tôi!” Sau đó, một bóng người màu đen lao từ hành lang vào
“Thi Sảnh, cậu có thể bé mồm chút không hả?” “Hà Giai Ngọc, cậu cách xa giường tôi ra! Búp bê của tôi ướt hết rồi!” Cô gái tên Thi Sảnh kia ôm một con búp bê trên giường lên, vẻ mặt tức giận
Hà Giai Ngọc khinh thường hừ một tiếng, “Ướt càng tốt, tôi nhìn con búp bê đó không vừa mắt từ lâu rồi
Đã trở thành quân nhân rồi mà còn ôm búp bê đi ngủ, cậu có thể yếu ớt thêm nữa không?” “Mẹ kiếp, bà đây ôm búp bê ngủ liên quan gì đến cậu!” Thi Sảnh ôm con búp bê ướt nửa người của mình, trừng cô ta một cái
“Chướng mắt tôi!” “Vậy cậu móc mắt ra đi!” Hà Giai Ngọc hưng phấn, bày thế xong, chỉ mắt mình nói:
“Nào nào nào, cậu đến móc đi, chỉ cần câu móc được.” “Được, cậu đừng hối hận, có gan thì lên sân thượng đấu tay đôi đi!” Hai người đi lên sân thượng gào thét đấu tay đôi
Nhiếp Nhiên bị lãng quên đi vào phòng ngủ, chỉ giường số năm hỏi: “Cái giường này là của tôi đúng không?” Nhưng mãi không nghe thấy câu trả lời, Nhiếp Nhiên không nhịn được nhìn về phía cửa, thấy Cổ Lâm đang ngây ra nhìn mình
Cổ Lâm nhìn cô bằng vẻ mặt đầy phức tạp
Chỉ dựa vào một đạp vừa rồi, cô ấy có thể kết luận Nhiếp Nhiên này cũng không phải một người hiền lành
“Lớp trưởng?” Nhiếp Nhiên thấy cô vừa phiền muộn vừa lắc đầu, không nhịn được nhắc nhở, lúc này Cổ Lâm mới hoàn hồn lại
“Đúng đúng đúng, giường số năm là của cậu.”
Nhiếp Nhiên đặt đồ dùng hằng ngày, chăn nệm vừa được phát cùng hành lý của mình lên giường ngủ, bắt đầu dọn dẹp
“.
Cậu có cần tôi giúp không?” Cổ Lâm cẩn thận hỏi
“Không cần đâu, tôi tự làm được.” Nhiếp Nhiên không ngẩng đầu lên, nhanh chóng trải xong chăn nệm, sau đó đặt hành lý của mình vào trong tủ
Thu dọn xong xuôi, cô nhìn thời gian biểu trên bàn, còn nửa tiếng nữa là đến giờ tắt đèn, vì vậy cô cầm chậu rửa mặt và quần áo định đi đến phòng tắm tắm rửa.