*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoắc Mân nhìn Nhiếp Nhiên ở phía đối diện, chỉ thấy cô vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh Hoắc Hoành, không có một chút thay đổi cảm xúc nào.
“Vậy thì ra sau bếp tìm một dì giúp việc lên xem là được. Mấy vết thương do súng bắn vừa nhìn là biết ngay, sẽ không làm chậm trễ thời gian.” Hoắc Mân đề nghị.
Nhưng đừng nghĩ Nhiếp Nhiên ngồi đó không hề động đậy gì mà nghĩ là cô bình tĩnh, thực ra lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Cô không ngờ Hoắc Hoành lại nói mình là vợ chưa cưới của anh ta, anh ta làm thế để làm gì, che chở cho cô ư?
Nhưng trước mắt, bản thân anh ta còn chẳng tự bảo vệ được mình, sao có thể bảo vệ nổi cô chứ?
Giờ Hoắc Mân lại muốn kiểm tra vết thương trên người cô, chết tiệt thật! Nếu chỉ là bắt lấy cô rồi sờ soạng tìm vết thương thì cô còn nhịn được, chứ bắt cô cởi hết quần áo ra, vậy thì coi như vết thương sẽ lộ hẳn.
Làm sao đây, phải làm sao mới tốt đây?
Cô nhanh chóng nghĩ đủ mọi phương án ứng phó, nhưng cuối cùng lại chẳng có phương pháp nào hữu hiệu cả.
Vào lúc Nhiếp Nhiên còn đang băn khoăn, bên tai lại vang giọng nói lạnh như băng, “Người phụ nữ của tôi, đến tôi còn chưa được nhìn, cho người khác nhìn, anh cảm thấy có thể không?”
Sau khi Nhiếp Nhiên nghe câu nói như đùa bỡn lưu manh này của anh ta thì tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn đấm cho anh ta một cú.
Nhưng tình hình hiện tại không cho phép, cô chỉ có thể yên lặng trừng mắt với anh ta mà thôi.
“Đều là phụ nữ, sao lại không được chứ, hay là trong lòng mày có quỷ?”
Khí thế của Hoắc Mân rất ép người, làm cho Nhiếp Nhiên không nhịn được âm thầm siết nắm tay lại, thần sắc trở nên hơi ngưng trọng.
Hoắc Hoành đang có hiềm nghi là giả mạo, giờ bản thân anh ta còn chẳng đánh lại được những người này nếu chỉ dựa vào sức của bản thân mình. Đến lúc đó, khi không thể chịu nổi áp lực của dư luận nữa, chắc chắn anh ta sẽ đẩy cô ra chịu trận.
Nếu cô bị đẩy ra chịu trận rồi, vậy cô phải làm sao để thoát khỏi đây?
Cô cúi đầu xuống, không nói một lời.
Gió lạnh lùa qua cửa
sổ, đêm càng tĩnh lặng.
Hoắc Hoành ngồi đó, thần sắc không còn nhã nhặn như trước nữa mà trở nên lạnh lẽo như mùa đông, “Chỉ bằng một câu của hắn mà đã bắt người phụ nữ của tôi phải cởi quần áo. Sao hả, tưởng tôi chỉ là đồ bài trí hay sao?”
“Chỉ là muốn kiểm tra một chút thôi mà, nếu là giả, người này tùy mày xử trí, tao sẽ không nói một lời nào.” Hoắc Mân đã nói tới nước này, người bình thường sẽ không phản kháng.
Nếu còn phản kháng thì càng chứng tỏ người đó chột dạ mà thôi.
Ngay cả Nhiếp Nhiên cũng hiểu được điều đó.
Thậm chí cô đã chuẩn bị tốt tư tưởng bị Hoắc Hoành đẩy ra ngoài rồi.
Bỏ đi, kiểm tra thì kiểm tra, cho dù bị phát hiện cũng chẳng sao. Dù gì, cô vẫn có năng lực chạy trốn cơ mà. May mà tài liệu về Trúc Mậu đã được cô sao chép lại, giờ chỉ cần Lưu Chấn làm giao dịch là sẽ bắt quả tang tại chỗ.
Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, lẳng lặng chờ đợi Hoắc Hoành gật đầu.
Nhưng không ngờ, âm thanh cực kì lạnh lùng và tàn bạo của Hoắc Hoành lại vang lên trong sảnh lớn: “Không được động vào người phụ nữ của tôi!”
Giọng anh không vang nhưng rất có khí phách.
“Vậy chỉ có thể nói mày đang chột dạ thôi!” Hoắc Mân nở một nụ cười kỳ quái, thực ra hắn đã sớm đoán được kết cục này rồi.
Từ thời khắc Hoắc Hoành bước chân vào nhà họ Hoắc, trên cơ bản luôn cách xa loại sinh vật được gọi là phụ nữ này. Ban đầu, Hoắc Mân còn tưởng Hoắc Hoành có vấn đề về tâm lý, nhưng sau khi người phụ nữ này xuất hiện, hắn mới biết, thì ra không phải Hoắc Hoành có vấn đề mà chỉ là không thích thôi.
Nhưng càng là người như thế, một khi động tình lại cố chấp tới mức đáng sợ.
Thế nên lúc này, rõ ràng bản thân đã không có khả năng ngăn cản nhưng lại vẫn không chịu buông tay.
“Vậy tôi cũng muốn hỏi một chút, kể cả cô ấy bị thương thì sao chứ?”