*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Điều này khiến cô không khỏi chau mày.
Anh ta ở đây không chịu đi, định làm gì đây?
Cô liếc về phía Phương Lượng suốt, suy tư trong lòng.
“Bọn chị phải lên máy bay rồi!” Cô gái bên cạnh đột nhiên chỉ lên màn hình ở sân bay nói một tiếng.
“Quá tốt rồi, cuối cùng cũng lên máy bay rồi!”
Vẻ mặt hai cô gái tràn ngập vui sướng, nhưng khóe mắt vẫn nhìn về phía Nhiếp Nhiên ngồi bất động ở chỗ đó, lập tức lại thấy khó xử.
Hai người bọn họ lên máy bay rồi, còn cô gái kia thì tính sao đây?
Nhiếp Nhiên vừa nghe thấy bọn họ sắp lên máy bay thì nhất thời hiểu ra.
Phương Lượng đang ngồi chờ Hoắc Hoành.
Lẽ nào anh ta thật sự muốn nổ súng trong sân bay?
Trong lòng Nhiếp Nhiên thầm kêu vang, đang sầu não vì chuyện làm thế nào để thoát khỏi hai cô gái kia thì không ngờ lúc này bọn họ lại phải lên máy bay.
Cô vội vàng cười nói: “Em không sao cả, cảm ơn hai chị. Người em chờ sắp tới rồi, nếu các chị có việc cứ đi đi ạ.”
Hai cô gái nghĩ một lúc, dù gì cũng không thể để lỡ chuyến bay mình chờ lâu như vậy được, thế là gật đầu, “Cũng được, vậy một mình em phải cẩn thận, nếu người đó còn tới nữa, em cứ hét to lên, chị không tin là anh ta dám làm gì em ở đây.”
“Dạ, em biết rồi, cảm ơn hai chị. Hai chị thật tốt quá!”
“Đừng khách khí, em cẩn thận.”
Sau khi hai người dặn dò Nhiếp Nhiên một lượt, lúc này mới đi vào đường lên máy bay.
Nhiếp Nhiên vừa nhìn thấy hai bọn họ đi rồi liền vội vàng rảo bước tới bên Phương Lượng. Nhân lúc xung quanh không có người, cô túm Phương Lượng kéo tới nhà vệ sinh.
“Rốt cuộc thầy muốn làm gì?” Nhiếp Nhiên đứng ở hành lang nhà vệ sinh, chau mày hỏi.
Phương Lượng cũng không che giấu, trả lời thẳng: “Hôm nay tôi nhất định phải bắt được một người về.”
“Vậy nên bây giờ thầy định bắt anh ấy ư?” Nhiếp Nhiên nhướng mày, ý cười lộ trên khóe môi.
“Không, tôi muốn giết hắn ta.”
Đôi mắt đen như hồ
sâu dần nheo lại, ý cười trên môi thoáng có chút lạnh lẽo, “Chỉ cần thầy có bản lĩnh, thì cứ tới đi.”
“Em định liều mạng cũng phải bảo vệ hắn ta sao?” Phương Lượng thấy hơi thở của cô thay đổi thì trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.
Con bé này lại không tiếc trở mặt thành thù với mình vì người đàn ông đó?
Nhiếp Nhiên nhún vai, “Dù sao cũng đã ra quyết định rồi, em cũng chẳng có gì phải sợ cả.”
“Được, vậy hôm nay tôi sẽ đích thân kết liễu hắn ta.” Lửa giận trong mắt Phương Lượng nổi lên, tay nắm thật chặt.
Đúng lúc này, điện thoại của Nhiếp Nhiên lại vang lên.
Cô vừa nhìn thì tròn mắt, bây giờ mới có ba giờ hơn một chút thôi mà, sao Hoắc Hoành lại gọi điện vào lúc này?
Lẽ nào máy bay của anh bị trễ chuyến sao?
Nghĩ tới đây, cô nhấp nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng đầy mong chờ của Hoắc Hoành, “Anh tới rồi, em ở đâu?”
“Anh tới rồi? Không phải còn một tiếng nữa sao?”
“Bên đó cảnh báo có bão nên chuyến bay của anh cất cánh trước dự kiến. Em ở đâu? Không phải là chưa tới đấy chứ?” Hoắc Hoành cười nhẹ hỏi.
Nhiếp Nhiên nhìn Phương Lượng đang ở ranh giới của sự bùng nổ tức giận trước mặt.
Không được, cô không thể cứ thế này mà qua đó được. Với dáng vẻ của Phương Lượng lúc này, nói không chừng sẽ xông thẳng tới chỗ Hoắc Hoành nổ súng, điều này tuyệt đối không thể được!
Cô nhất định phải chặn được Phượng Lượng đã.
“Ờ… Đúng, đúng vậy, em vẫn đang trên đường này, trên cao tốc tắc đường rồi. Nếu không thì anh cứ về trước chờ em đi.” Giọng điệu Nhiếp Nhiên không đổi, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Phương Lượng, sợ anh ta lập tức quay người xông về phía Hoắc Hoành.