*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vậy cháu phải làm sao đây, cháu không muốn ra nước ngoài...”
Hắn không phục! Hắn không thể nghĩ ra sai sót ở đâu, vì sao cuối cùng lại biến thành như vậy?
Rõ ràng hắn đã khổ tâm tính toán hết thảy, chuẩn bị đầy đủ từ nhân chứng đến vật chứng, vốn nghĩ lần này nhất định có thể làm cho Hoắc Hoành chết không có chỗ chôn.
Không ngờ, bao nhiêu thứ như vậy cũng chẳng địch nổi một câu của Hoắc Hoành, tình thế cứ vậy mà xoay chuyển.
“Cháu đừng sốt ruột, chỉ cần giữ được mạng, chẳng phải cháu vẫn sẽ còn cơ hội hay sao?” Lão Nhị an ủi, “Cháu mau lên xe chờ chú đi, để chú xem có thể tranh thủ cơ hội giúp cháu được không.”
Hoắc Mân thấy còn hi vọng thì ánh mắt lập tức sáng lên, “Vâng, vâng, vậy cháu chờ tin của chú Hai. Cháu đặt hết hi vọng lên người chú Hai đấy nhé!”
“Ừ, cháu cứ lên xe chờ chú đi.” Lão Nhị vội vàng gật đầu, đỡ hắn lên xe, sau đó lại một lần nữa quay trở về biệt thự.
Lưu Chấn ngồi ở một góc, sau khi thấy Hoắc Mân bị đưa đi thì cũng lập tức rời khỏi. Lúc đó, ông ta hoãn lại giao dịch vì Hoắc Mân nói cho ông ta biết thân phận của Hoắc Hoành.
Nhưng cuối cùng không ngờ, Hoắc Mân trong tình huống rõ ràng đã nắm chắc thắng lợi rồi mà vẫn bị đánh bại.
May mà ông ta còn có Diệp Lan. Vừa rồi, ông ta nghe rõ mồn một Hoắc Hoành tuyên bố Diệp Lan là vợ chưa cưới của anh ta, chỉ cần Diệp Lan còn nắm được trái tim Hoắc Hoành thì ông ta vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Dù sao lúc trước là do ông ta cố ý thúc đẩy hợp tác nên bọn họ mới có được ngày hôm nay.
Vuốt mặt thì phải nể mũi, có lẽ anh ta sẽ nể mặt Diệp Lan mà không so đo với mình đâu.
Trong bóng đêm lặng ngắt, Hoắc Mân ủ rũ ngồi ở trên xe.
Hắn đã bị đánh bại rồi, bị đánh bại chỉ vì đôi ba câu của Hoắc Hoành, nghĩ lại vẫn thấy tức đến ói ra máu.
“Lần này anh Cả ra nước ngoài hãy cố mà tu thân dưỡng tính đi.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên ngoài cửa sổ xe.
Hoắc Mân đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình ngẩng đầu lên, vừa thấy Hoắc Hoành được người đẩy ra đứng bên ngoài cửa sổ xe thì sợ tới mức suýt nhảy dựng lên.
“Mày!” Trước nay thắng làm vua, thua làm giặc, hắn đã thất bại, nhưng dù thất bại thì hắn vẫn là con trai trưởng của Hoắc gia, chỉ cần chưa chết thì vĩnh viễn hắn vẫn ngồi ở vị trí đó.
Hắn cố nén tức tối và thù hận vào trong lòng, gằn từng câu từng chữ, “Cảm ơn em trai đã nhắc nhở.”
“Không cần khách sáo.” Hoắc Hoành nghiêng đầu mỉm cười, “Vốn định nhờ anh Cả giúp tổ chức sinh nhật năm tới của tôi cơ, nhưng mà giờ... đáng tiếc thật! Không biết lúc tôi còn sống còn có thể gặp được anh cả lần nữa hay không.”
“Mày!” Hoắc Mân tức giận nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng mà anh cứ yên tâm, công ty của anh, tôi nhất định sẽ để mắt tới, tuyệt không phụ lòng anh đâu.” Sau khi Hoắc Hoành cười nói xong thì bảo A Hổ đẩy mình về phía xe ô tô.
“Mày, mày, mày!” Hoắc Mân tức không thở nổi, ngực nặng nề như vừa trải qua một cú sốc vậy.
Mà vào lúc này, Lão Nhị cũng quay trở lại đến cửa xe, thấy Hoắc Mân ở bên trong đã bị Hoắc Hoành làm cho tức tới mức nằm vật xuống ghế xe, cả người co quắp thì không khỏi sốt ruột, “A Mân? Cháu làm sao thế A Mân? Mau, mau đưa tới bệnh viện!”
Tiếng gió
mang theo tiếng la hét truyền đến từ sau lưng, khóe miệng Hoắc Hoành nhếch lên một nụ cười lạnh.
Dám động vào người phụ nữ của anh, đúng là muốn chết!
Anh quay trở lại trong xe thì thấy Nhiếp Nhiên đang cúi đầu không biết nghĩ gì.
“Có phải hôm nay em bị dọa sợ rồi không?”
Giọng nói ôn hòa của Hoắc Hoành vang lên, Nhiếp Nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn.
Anh ta vẫn mặc Âu phục như một quý công tử, thần sắc và phong thái cũng vô cùng tao nhã.
Nhưng mà vừa rồi, anh ta lại đặt bẫy để kéo anh Cả của mình nhảy xuống, từ nay về sau vĩnh viễn không thể trở mình.
Cô đã hoàn toàn hiểu hết được màn biểu diễn kia từ đầu tới đuôi.
Hoắc Mân nói đúng, Hoắc Hoành đang lừa dối mọi người.
Những ngày này, anh ta cố ý thường xuyên tới quán cơm kia, cố ý để lại manh mối, cố ý diễn tất cả đến mức hoàn hảo không một chút sơ hở nào, tất cả những chuyện này căn bản đều là bẫy cả.
Đến giờ khi bản thân cô nghĩ lại, người khôn khéo như Hoắc Hoành sao có thể nghênh ngang ra vào quán ăn, càng không thể để lại loại ám hiệu mà bất kì một người nào nhìn cũng có thể hiểu được.
Nhưng loài người chính là như vậy, bởi vì quá nóng nảy nên mới bỏ qua những điều đó, cứ tự cho rằng vì đối phương không cẩn thận nên mới như thế mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng tất cả những điều đó lại là do đối phương cố ý.
Người đàn ông này thật sự là một người thâm sâu đến đáng sợ.
“Ừm.” Cô thành thực gật đầu.
Xe chạy trên cao tốc, đèn đường hắt lên mặt Hoắc Hoành lúc sáng lúc tối.
Anh đưa tay đỡ trán, thở dài, “Cuối cùng tôi vẫn để cho em nhìn thấy mặt xấu nhất của tôi, như vậy sẽ càng làm gia tăng sự khó khăn cho tôi khi theo đuổi em.”
Theo đuổi cô ư?
Nhiếp Nhiên thầm kinh ngạc trong lòng một chút, lại nghe thấy anh nói tiếp, “Có điều, tôi thích khiêu chiến khó khăn.”
Cô âm thầm bĩu môi, anh ta có thể đừng tự quyết định như thế được không hả?
Hoắc Hoành thấy cô không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại toát ra sự khinh bỉ thì không khỏi cười khẽ, “Được rồi, đêm nay em cũng mệt rồi, chút nữa nhớ về đi ngủ sớm đi.”
“Ừm.”
Nhiếp Nhiên trả lời một tiếng khô khốc.
Trong xe cứ thế rơi vào im lặng.
Tuy rằng đêm đã khuya nhưng xe trên cao tốc vẫn rất nhiều, thỉnh thoảng có ánh điện cao áp hắt vào xe làm cho Nhiếp Nhiên bị chói mắt phải nhắm nghiền mắt lại.
Người bên cạnh phát ra âm thanh sột soạt của quần áo, sau đó, trước mắt cô đột nhiên tối sầm, một bàn tay với những ngón tay thon dài chắn trước mắt cô, thay cô che đi ánh đèn bên ngoài.
“Từ hôm nay trở đi, em có thể đường đường chính chính gọi tôi một tiếng anh Hoắc rồi nhé, vui không?”
Nhiếp Nhiên quay đầu sang, không ngờ Hoắc Hoành cũng hơi nghiêng người, hai người lập tức đối diện nhau.
Ngoài cửa sổ xe thỉnh thoảng lại có ánh đèn hắt lên mặt anh ta, sau đó nhanh chóng vụt tắt, khiến cho cô không thể nhìn rõ được thần sắc của người đàn ông này.